"Mẹ, cho con xin trước tiền tiêu vặt tháng sau được không?"
"Hả? Cần tiêu gì nhiều sao?" Mẹ Minh Quang nhớ rằng nhu cầu của con trai không lớn, bình thường chỉ cần chút tiền để ăn sáng và ăn vặt.
"Mẹ nhớ Minh Đăng không? Bạn ấy không đủ tiền đóng tham quan."
Mẹ Minh Quang đương nhiên biết Minh Đăng, từ lúc chuyển đến trường mới, câu chuyện của con trai cũng chỉ xoay quanh cậu bé này. Qua lời con trai, Minh Đăng hơi khờ một chút nhưng vừa ngoan vừa hiền, mẹ anh rất yên tâm để anh kết bạn với cậu.
"Từ từ, cái này phải cho tỏi vào mới thơm." Mẹ Minh Quang ngăn anh bỏ rau vào chảo, nói.
Điều khiến bà hài lòng nhất là sự thay đổi tích cực của con trai. Tính tình anh ngày một hiền hòa hơn, khuôn mặt không còn khó đăm đăm như trước đây nữa. Thậm chí còn vì cậu bé kia mà tự nguyện học nấu ăn.
"Được rồi, mẹ cho thêm, lát nữa đi mua thêm đồ ăn vặt đem đi, trên xe rồi ăn."
"Ăn gì ạ?" Thục Anh vừa vào phòng bếp, vui vẻ hỏi.
Minh Quang liếc em gái: "Chỉ có ăn là giỏi."
Thục Anh không mảy may để ý tới anh, cầm vạt áo mẹ lay lay: "Mẹ, mẹ vừa bảo ăn gì thế?"
Mẹ cô bé bật cười: "Mẹ bảo anh mua đồ ăn đi tham quan thôi, lát con đi với anh, thích gì thì bảo anh mua cho."
__
Chiều thứ sáu, sau khi ăn cơm, Minh Quang giúp Minh Đăng sắp xếp đồ để đi chơi. Cậu không có va li, Minh Quang đem cái của mình cho cậu mượn, còn anh thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-dung-co-an-co/621614/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.