Tịch Du ngủ rất say, mơ mơ màng màng cảm thấy có tiếng động gì đó.
Mờ mịt mở mắt ra, Tịch Du thấy có một bóng người đứng bên cửa, đang xoay người rời đi, Tịch Du nhận ra ngay.
“Anh.” Cậu nhẹ nhàng gọi. Người ở cửa dừng lại, “Du Du, anh đánh thức em à?” Sau đó đi tới bên giường, mở đèn ngủ ở đầu giường lên. Ánh sáng chói mắt khiến mắt cậu sinh đau, Tịch Du nhắm măt lại rồi mới chậm rãi mở ra lần nữa.
Đôi mắt Tịch Dương đỏ ửng, bộ dạng cũng rất tiều tụy.
“Anh làm sao vậy?”
Tịch Dương lắc đầu, cởi áo khoác, Tịch Du nhích người sang một bên cho anh nằm lên giường. Tịch Dương không chui hẳn người vào chăn, chỉ giang hai tay ôm thắt lưng Tịch Du, bộ dạng yếu đuối làm nũng.
Thanh âm của anh khàn khàn vang lên: “Hôm nay có chút mệt mỏi.”
Trước đây, khi hai anh em còn nhỏ, lúc nào cũng vô cùng thân thiết ngủ chung một giường như vậy. Qua nhiều năm, thật đúng làm cho người ta hoài niệm quá khứ.
Tịch Du nhẹ giọng đáp lại một tiếng, vươn tay gạt nút tắt, ngọn đèn vàng rực rỡ chậm rãi biến mất.
Nếu anh trai không muốn nói, Tịch Du cũng sẽ không hỏi. Điều cậu có thể làm là bất cứ lúc nào cũng ở bên anh trai cậu.
Sáng sớm khi Tịch Du tỉnh lại, bên cạnh trống không, Tịch Dương đã đi rồi. Quay đầu lại, cậu thấy một tờ ghi chú được dán trên tủ đầu giường.
Anh đi làm, bánh ngọt trong tủ lạnh là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-den-yy-di/2162443/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.