“Em mỏi mắt hả?” Cố Lẫm giúp Tịch Du xoa xoa mắt, cậu nửa tựa người vào anh, hưởng thụ động tác massage. Cánh tay cậu che đi túi áo, đề phòng Cố Lẫm nhìn thấy vật bên trong.
Cố Lẫm liếc mắt nhìn bức tranh Tịch Du đang vẽ gần xong trên màn hình máy tính. “Du Du, có những việc vẫn phải biết lượng sức mình, yêu cầu của fan, em không thể nào đáp ứng tất cả được.”
Tịch Du biết Cố Lẫm đang nói cái gì, tiếp lời: “Các cô ấy thích tranh của em, em rất hạnh phúc. Hơn nữa em đảm bảo sẽ không làm mình mệt mỏi.”
Muốn vừa làm việc vừa thỏa mãn fan, sao có thể không mệt? Chuẩn bị và các fan kịch đều biết Tịch Du tương đối dễ tính, từ sau khi Cố Lẫm cố tính dùng thân phận mình đăng cái weibo kia, không ai tới cửa tìm cậu nữa. Hẳn là nghĩ rằng tìm anh so với trực tiếp tìm Tịch Du mời tiếp kịch phần thắng sẽ lớn hơn. Đứa nhỏ Tịch Du này không biết cách từ chối người ta, chỉ năn nỉ vài câu đã đồng ý, thế chẳng phải vô duyên vô cớ mua dây buộc mình sao? Cố Lẫm nghĩ, sau này anh cần giám sát chặt chẽ phương diện này, sở thích thì sở thích, bất chấp bản thân mệt mỏi thì không đáng giá.
Cơm nước xong xuôi, Tịch Du đăng bức tranh mình đã vẽ xong lên weibo, Cam ngọt lại giục cậu lên YY.
Cam ngọt: Mau gọi Cổ Ý lên YY của tổ kịch.
Du lai du khứ: Sao thế?
Cam ngọt: Cứ lên sẽ biết.
Tịch Du gọi Cố Lẫm, hỏi ý anh, hiển nhiên anh cũng không biết Cam ngọt đang bày trò gì.
Trong YY chỉ có mấy người trong tổ kịch kia, Cam ngọt mở mic giải thích: “Khụ khụ, hôm qua không phải là sinh nhật Tịch Du sao, cái gì cũng không có, đành mở một ca hội nhỏ cho vui.”
Mở ca hội cho cậu, điều đầu tiên Tịch du nghĩ là không muốn lên mic hát đâu. “Tôi sẽ không hát!” Cậu kích động trực tiếp nói ra.
“Ông giời con của tôi, chúng tôi hát cho cậu nghe là được chứ gì.”
Tịch Du thở phào nhẹ nhõm: “Chỉ cần không bắt tôi hát, cái gì cũng được.”
Cam ngọt đột nhiên mờ ám nói: “Cái gì cũng được?”
Cảm giác được nguy hiểm, Tịch Du thông minh từ chối trả lời vấn đè này, miễn cho lại bị Cam ngọt ngáng chân. Cam ngọt oán trách cậu hai câu, lại nói rõ cách chơi.
Quy định mỗi người đều phải tham gia. Cam ngọt chuẩn bị tổng cộng 50 bài hát khác thời kỳ khác thể loại, mỗi bài đều có số thứ tự, trình tự hát của bốn người có thể tùy ý sắp xếp, sau đó chọn số, Cam ngọt sẽ nói tên bài hát. Ai không biết có thể lên baidu tìm lời, nhạc đệm cho Cam ngọt chuẩn bị, cứ tùy tiện hát theo nhạc là được.
Đây là quy tắc trò chơi, về phần ai bất hạnh gặp phải bài hát mình chưa từng nghe qua, vậy cố gắng phát huy tế bào âm nhạc của mình mà hát theo thôi. Thế nhưng đã thi đấu là phải có hình phạt, hết nhạc đệm mà còn chưa hát xong hoặc hát lệch từ 10 giây trờ lên đều bị phạt. Hình phạt như thế nào Cam ngọt đã chuẩn bị kỹ rồi.
Cam ngọt tất nhiên là trọng tài.
Tịch Du nghe trò chơi này có vẻ không tệ, nhất thời hứng thú, tuy rằng biết mình hát không hay, nhưng vẫn muốn chơi. Ý đồ xấu của Cam ngọt được dùng trong phương diện này không ngờ rất hiệu quả.
Vì vậy, Cổ Ý, Sơ Tử, Kính Tử, Tịch Du, bốn người bắt đầu chơi. Cứ dựa theo trình tự chữ cái đầu tiên trong ID mà hát.
Người đầu tiên là Cổ Ý, chọn số 9, cần hát bài “Tình yêu” của Đội Tiểu Hổ. Khi Cố Lẫm hát, những người còn lại chơi gõ chữ trong khung bình luận.
Du lai du khứ: Tôi sẽ hát bài này!
Cam ngọt: Cũng không phải do cậu chọn ﹁_﹁
Kính Tử: Quả Cam tiết lộ một chút xem có hình phạt gì đi.
Cam ngọt: o(*////▽////*)q Đến lúc đó cậu sẽ biết.
Hat xong một vòng, đều hát rất thuận lợi, tuy rằng Tịch Du bất hạnh dính phải bài hát mình chưa nghe bao giờ, nhưng tốt xấu gì cũng miễn cưỡng đuổi kịp nhạc đệm, tránh bị phạt.
“Sao lại có nhiều nick trắng vào phòng quá vậy?” Cam ngọt đột nhiên nói. Cũng may gian phòng của họ được khóa, mấy nick trắng này không vào được. “Có muốn thả họ vào không, có quần chúng vây xem càng kích thích.”
Tịch Du vội vàng mở mic nói: “Không muốn, không muốn, tôi phản đối!” Ai biết được có đông người xem như vậy liệu lát nữa mình có thành trò cười cho thiên hạ không chứ.
Cam ngọt đồng ý, trong lòng cũng nghĩ: Dù sao tôi đã ghi âm rồi ( ̄ー ̄) Các cô bạn nick trắng, các cô cố gắng kiên trì chờ đợi nha.
Không vào được phòng, các fan không thể làm gì khác hơn là ở trong lâu thảo luận ca hội spam liên tục.
2100L: A a ┭┮﹏┭┮ Bọn họ làm gì ở trong đó, vào không được, vào không được.
2101L: Nhất định đang làm chuyện xấu, thật đáng ghét, sao lại đặt pass làm gì?
2102L: ID của thần tượng gần nay trước mắt mà không thể với tới, oán giận oán giận.
2103L: Mau đi xem weibo của Cam ngọt kìa.
2104L: Cam ngọt không ngọt: Xét thấy người nào đó có chút xấu hổ, các bạn trẻ à, xin lỗi nhé không cho các bạn vào được. Nhưng mà tôi ghi âm rồi, chờ khi kết thúc nhất định sẽ đăng lên. Hi hi, giấu kín nha, bọn họ không biết đâu o(*////▽////*)q
2105L: Oa, Quả Cam là người tốt! Chờ ghi âm.
2106L: Có người nào đó. Cược một trái dưa leo của đại thần, nhất định là Du Du.
2107L: Cược một đóa hoa cúc của Du Du, nhất định là cậu ấy.
2108L: Không thể vây xem không hạnh phúc, ghi âm gì đó không thỏa mãn được.
2109L: Mọi người trước đừng phát lại weibo của Cam ngọt, miễn cho bị ai đó nhìn thấy sẽ không có phúc lợi QAQ
2110L: Ừa ừa tôi không đăng.
…
“Ha ha, Du Du, cậu hát quá nhanh, còn có 15 giây nữa, mau tới chọn số nhận hình phạt đi.” Cam ngọt nhìn có chút hả hê, không có hình phạt chơi không vui, Du Du đứng mũi chịu sào phải chấp nhận bị phạt ↖(^w^)↗
“9.” Tịch Du tùy tiện chọn một số.
“Số này, thật đúng là…” Cam ngọt tỏ ra hiểu rõ, “Liên tục uống năm cốc nước, đừng dùng cốc nhỏ để uống qua loa nha.”
Năm cốc nước so với hình phạt uống năm cốc bia đã là tốt lắm rồi. Vì vậy Tịch Du càu nhàu uống hết năm cốc, sờ sờ bụng, nói: “Bụng phình ra rồi ┭┮﹏┭┮”
Cố Lẫm trực tiếp lấy tay giúp cậu xoa, lau đi chút nước dính bên khóe miệng, không khỏi lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”
Tịch Du lắc đầu.
“Du Du xong rồi, mọi người tiếp tục nào.”
Kế tiếp là Cố Lẫm, lại chọn chính bài hát cậu vừa hát QAQ. Tịch Du nghĩ lần sau tới phiên cậu cứ để anh Cố Lãm chọn bài.
…
“Tới, Kính Tử, mau nhận hình phạt.”
Kính Tử cà lơ phất phơ nói một số: “4, mau phạt tôi hôn vợ 5 phút là tốt nhất.” Sau đó liền nghe được tiếng hét thảm truyền ra.
Cam ngọt phì cười, công bố nội dung hình phạt số 4: “Phạt cậu mô phỏng theo mười loại tiếng mèo khác nhau, ví dụ như tiếng gầm gừ, tiếng động dục, tiếng làm nũng với chủ nhân…”
“Sao không phải là tiếng cún con chứ, tiếng người hành tinh meo meo tôi không rành.” Kính Tử vừa nói vừa bắt đầu kêu meo meo. Sơ Tử ngồi bên cạnh không nhịn được cười. Đợi khi anh ta kêu xong, còn làm nũng nói: “Vợ yêu, em thật quá không nể tình.”
“Sơ Tử, đến cậu.”
Kính Tử chen vào nói: “Mau chọn bài nào em ấy không hát được ý!” Lại một tiếng hét thảm thương, Sơ Tử chọn một ca khúc quen thuộc để hát, mong muốn bắt Sơ Tử chịu phạt của Kính Tử thất bại rồi.
Lần nữa đến phiên Tịch Du, không biết vì quá khẩn trương hay tại mấy cốc nước, Tịch Du ngại ngùng nói muốn đi vệ sinh, vì vậy mọi người nghỉ ngơi một hồi.
Tịch Du xui xẻo lại chọn đúng bài hát mình không biết. Cậu nghĩ chẳng biết do mình không may hay mình quá ngu ngốc nữa. Cậu cẩn thận thấp thỏm hát thật đúng lời.
Anh nghĩ đây chính là hạnh phúc mà anh muốn…
Nhạc đệm vẫn còn tiếp tục, Tịch Du vội vàng bổ thêm một câu: “Anh nghĩ đây chính là hạnh phúc mà anh muốn… hạnh phúc ớ ờ… hạnh phúc ớ ờ ờ…”
“A a a! Vì sao nhạc vẫn chưa hết?” QAQ Thế thì cậu thua rồi sao?
Cam ngọt cười toe toét khi thấy Tịch Du lại gặp xui xẻo.
“Lại tới thời gian phạt Du Du rồi, mau chọn số.”
Tịch Du đáng thương trả lời: “1”
“Trong nhà có rượu vang không?” Cam ngọt đột nhiên hỏi.
Tịch Du thành thật trả lời: “Hình như có. Anh Cố Lẫm, anh tới nhà bếp nhìn xem?”
Cố Lẫm vẫn ngồi ở chỗ của mình, hỏi Cam ngọt: “Phạt cái gì thế? Quả Cam kia, cậu phải biết giới hạn chứ.”
Cam ngọt thúc giục: “Cổ Ý, cậu mau đi tìm đi, đã chơi thì phải chơi cho đến cùng chứ.”
Tuân thủ quy tắc, nếu không sẽ xấu lắm. Tịch Du ngoan ngoãn chịu phạt giục Cố Lẫm đi tìm. Anh bất đắc dĩ đứng dậy, cảm giác được điện thoại di động trong túi rung lên.
Là Cam ngọt nhắn tới.
Tìm rượu vang độ cồn càng cao càng tốt nhá. Anh em chỉ đang giúp cậu thôi, thừa dịp Du Du uống say không đề phòng đẩy ngã cậu ấy đi (^o^)/~
Cố Lẫm lấy trong ngăn tủ một chai rượu độ cồn tương đối thấp, rút điện thoại ra trả lời.
Tửu lượng của Du Du rất tốt.
Tôi không tin, Du Du là nhược thụ!
= =
Cơ hội là phải tự mình nắm lấy, anh em chỉ có thể giúp cậu tới đây thôi.
…
Cố Lẫm mang rượu trở về phòng.
Cam ngọt bảo Tịch Du uống một chén là được rồi. Cứ giống như lần phạt trước, một ly rượu vang chẳng khác gì năm cốc nước lọc, nhưng rõ ràng cậu đã đánh giá thấp sự chênh lệch uy lực giữa hai thứ nước này.
Kỳ thực, dù sao Cam ngọt cũng không nhìn thấy, Tịch Du có thể dùng nước lọc thay rượu, nhưng Tịch Du thành thật ngoan ngoãn không dám làm bừa.
Cố Lẫm không rót đầy ly, sợ cậu thật sự uống say. Nhưng rượu vang đỏ nồng độ cao, đối với Tịch Du mà nói đã là rất lợi hại rồi. Cậu cầm ly chứa chất lỏng màu đỏ lên, ngốc nghếch uống cạn, sau đó hà một hơi, càu nhàu kêu đã uống xong rồi.
Uống rồi còn hé miệng, lấy tay phẩy phẩy, bình luận: “Quá khổ, rất khó uống!”
Khi Cố Lẫm hát, anh còn phải phân tâm chú ý tới Tịch Du. Nhìn bề ngoài trông cậu có vẻ còn tỉnh táo, nhưng trên mặt đã bắt đầu ửng đỏ, kéo dài tới cổ.
Thanh âm của Cố Lẫm càng ngày càng nhẹ, càng ngày càng không rõ. Tịch Du kịch liệt lắc đầu, cảm giác trước mắt có chút choáng váng. Cậu lấy tay dụi mắt, bóng hình Cố Lẫm ở trước mặt trở nên méo mó lay động.
Tịch Du sờ lên gương mặt nóng bừng của mình, đầu óc cũng bắt đầu mơ hồ.
“Anh Cố Lẫm, hình như em say rồi, đầu rất khó chịu.” Tịch Du loạng choạng lắc đầu, ánh mắt ngước lên nhìn Cố Lẫm mất đi tiêu cự.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]