Mọi người mải nói chuyện mà đã không thấy Tô Tiểu Mộc ở đâu cả, không biết cô bạn mình trốn đi từ lúc nào. Đến lúc để ý mất tiêu luôn.
Tiểu Mộc lặng lẽ đi ra phía sau bực tường, cô mở điện thoại lên thì thấy một tin nhắn gửi đến có nội dung "Chuẩn bị mọi thứ đi, đây mới chỉ là bắt đầu cuộc vui thôi. "
Cô nhanh chóng tắt điện thoại, ánh mắt tức giận. Tiểu Mộc nghiến răng ném chiếc điện thoại vào góc tường khiến nó vỡ nát.
- Vậy là sao trận này sẽ còn tiếp à...
Nam Huyền đứng ngay đừng sau khẽ nói. Tiểu Mộc không nói gì chỉ khẽ gật đầu.
- Chẳng sao cả vì cậu đâu có một mình chứ. Còn có chúng ta là bạn mà.
- Nam Huyền này... Rất cảm ơn cậu vì chuyện không phản bội tớ. Nhưng cậu có biết người mình đang đối mặt là ai không? Người đó sẽ không tha thứ cho bất cứ ai đâu, cũng chẳng có lòng thương hại.
Nam Huyền cười khẩy tự chế nhạo.
- Mình đâu cần sự thương hại.
Tiểu Mộc không nói gì thêm vì biết có nói Nam Huyền cũng sẽ không nghe.
Bỗng từ đâu mấy cái đầu ló ra nghe lỏm bị ngã nhào xuống đất. Thập Vĩ Ca bị đè xuống đất đâu biếng nhưng cố nở nụ cười.
- Hình như tụi này làm phiền hai người rồi... - Nhan Tiếu lồm cồm đứng dậy ra vẻ vô tội đáng yêu để giảm tội.
Lúc này Tiểu Mộc chỉ ước có cái quần đội lên đâu cho xong.
******
Kim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-co-hau-lam-vo-anh-nhe/2380644/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.