Tiểu Mộc cứ thế bỏ lại Nam Huyền đi lên phòng. Bước chân thực sự, thực sự vững mạnh vào sản nhà. Cô nghĩ: Nam Huyền, xin lỗi cậu tốt nhất chuyện này cậu không nên xen vào. Nó gì khiến cậu bị tổn thương thôi.
Nhưng Nam Huyền lại nghĩ: Tiểu Mộc, dù có chuyện gì... tớ vẫn sẽ luôn thích cậu. Mình sẽ giúp cậu thoát ra khỏi cái bóng tối mà tự cậu tạo ra và tiếp nhận tình cảm của mình...
Hai người hai ý nghĩ nhưng đều có chung một tình cảm nhất định dành cho nhau. Nam Huyền chợt nhớ ra một cái gì đó rất quan trọng nên chạy lên tằng ngay lập tức. Anh đẩy của phòng vào và thấy… Tiểu Mộc đang khóc ở góc phòng.
Nam Huyền rất ngạc nhiên cộng với sự thẫn thờ. Tiểu Mộc thấy anh lên thì vội vàng đứng dậy lau nhanh đi những giọt nước mắt còn lưu lại trên má. Cô vừa quat người đi thì có một bàn tay ôm lấy cô vòa lòng người ấy. Nam Huyền khẽ giọng an ủi.
- Tiểu Mộc, sao cậu cứ phải khóc một mình vậy?
- Kệ mình – Tiểu Mộc lặng lẽ quay đầu trốn tránh câu hỏi của Nam Huyền.
Nam Huyền không thích cô trốn tránh như vậy. Là bạn thân bao lâu nay nhưng anh vẫn không thể hiều nổi tính cách thất thường của cô. Anh cứ thế om Tiểu Mộc vào lòng như vậy mãi thôi… nhưng Nam Huyền nhớ ra mình cần nói gì với Tiểu Mộc.
- Mình còn chuyện muốn nói với cậu. Thanh Thanh… cô ấy... vẫn chưa biết cậu là chị Đại bang Thiết Lam đâu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-co-hau-lam-vo-anh-nhe/2380635/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.