Doãn Tắc chậm rãi hôn Cao Ngữ Lam, anh không muốn lần đầu tiên quý giá của hai người để lại ký ức không hay. Vì vậy anh vừa vuốt ve vừa hôn môi cô, mặt cô, cổ cô...một cách kiên nhẫn và dịu dàng. Cao Ngữ Lam bị anh khiêu khích đến mức thở dốc, nhưng hai tay cô vẫn cứ quờ quạng đằng sau lưng Doãn Tắc. Doãn Tắc dù đang tập trung khám phá cơ thể Cao Ngữ Lam cũng nhận ra điều bất thường. Anh dừng lại, ngoảnh mặt ra sau rồi lại nhìn Cao Ngữ Lam: "Lưng anh làm sao vậy?" Cao Ngữ Lam nói nhỏ: "Em muốn đắp chăn cho anh, nhưng sờ mãi không thấy chăn đâu". Doãn Tắc trừng mắt với cô: "Lúc này rồi mà em còn nghĩ đến chăn chiếc sao?". Cao Ngữ Lam trề môi nói với giọng ấm ức: "Người ta sợ anh bị lạnh mà". Doãn Tắc cúi đầu cắn cô: "Tập trung, cô bé, tập trung vào". "Vâng". Cao Ngữ Lam trả lời, nhưng mắt vẫn đảo về phía sau lưng Doãn Tắc, nhằm tìm kiếm dấu vết của cái chăn. Bắt gặp ánh mắt của Cao Ngữ Lam, Doãn Tắc thở dài một hơi, nằm gục xuống người cô rồi cắn vào bờ vai mềm mại của cô: "Em muốn đắp chăn thì nhanh lên". "Được, được thôi". Cao Ngữ Lam vui mừng nghểnh đầu lên ngó bốn xung quanh rồi kéo chăn trùm lên người Doãn Tắc. Thấy cô đắp kín chăn cho hai người xong, Doãn Tắc nhíu mày hỏi: "Đắp xong chưa?" Cao Ngữ Lam gật đầu, nhìn vào mắt anh rồi hỏi rụt rè: "Có phải em lại làm hỏng không khí rồi?" Doãn Tắc nghiến răng: "Không khí rất tốt". Bánh bao nhỏ này đúng là biết hành hạ người khác quá. Anh cởi hai cúc áo ngủ của Cao Ngữ Lam rồi liếm mút xương đòn của cô. Cao Ngữ Lam vừa buồn buồn vừa thẹn thùng, hai tay không biết để vào đâu, cuối cùng đành ôm Doãn Tắc. Doãn Tắc ngẩng đầu mỉm cười, hôn lên môi cô: "Ngoan quá". Anh đẩy đôi môi cô, thò đầu lưỡi vào trong miệng cô cuốn lấy đầu lưỡi cô. Trong khi đó, tay anh cởi nốt hàng cúc áo ngủ còn lại. Khi bàn tay to lớn của Doãn Tắc nắm lấy một nụ hoa mềm mại trên ngực Cao Ngữ Lam, còn anh cúi đầu ngậm nụ hoa còn lại, Cao Ngữ Lam kêu "A..." một tiếng rõ to, toàn thân cô như có luồng điện chạy qua. Cô theo phản xạ nhấc chân, không ngờ đạp chăn rơi tuột khỏi người Doãn Tắc. Cao Ngữ Lam vừa hét lớn vừa đạp chân, khiến Doãn Tắc giật mình. Anh nhả nụ hoa đã căng cứng, ngẩng đầu nhìn cô đầy kinh ngạc. Cao Ngữ Lam đỏ bừng mặt, chân tay luống cuống: "Chúng ta đắp chăn rồi tiếp tục được không anh?" Doãn Tắc trừng mắt nhìn cô rồi quay người kéo chăn trùm kín mít. Cao Ngữ Lam chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, giơ tay cũng không nhìn rõ năm ngón, xung quanh chỉ còn một mùi đàn ông ấm áp của Doãn Tắc. "Bây giờ em đã thấy tốt hơn chưa?" Doãn Tắc cất giọng khàn khàn trong bóng tối. Tay anh vuốt dọc từ ngực xuống bụng cô, để giúp cô thả lỏng toàn thân. "Rồi".Trong chăn tối đen như mực, hình như cô không còn cảm thấy ngượng ngùng như ban nãy. Doãn Tắc cắn mũi cô, sau đó hôn lên cổ cô. Cao Ngữ Lam thì thầm: "Anh vừa cắn trúng mũi em rồi, miệng em ở bên dưới cơ". Doãn Tắc nghiến răng ken két: "Anh biết đó là mũi em". Anh có thể không phân biệt được đâu là mũi đâu là miệng sao? "Ờ". Cao Ngữ Lam ngẫm nghĩ rồi mạnh dạn sờ lần sờ mò trong bóng tối. Đây là lưng của anh, đây là đầu của anh...Cô đột nhiên cảm thấy ngực nhói một cái, nụ hoa lại bị Doãn Tắc ngậm lấy. Lần này cô đã chuẩn bị tinh thần nên không kêu thành tiếng, nhưng toàn thân trở nên căng cứng, anh mút rất mạnh nên cô cảm thấy vừa buồn buồn vừa đau đau. Cao Ngữ Lam không kìm chế nổi rên một tiếng khe khẽ. "Doãn Tắc". Cô gọi tên anh như tiếng mèo kêu, miệng Doãn Tắc đang bận rộn, không rảnh đáp lời cô. Tay anh lần xuống dưới tụt quần cô, tách hai đùi của cô rồi tìm đến nơi mềm mại. Cao Ngữ Lam thở dốc, cô cảm thấy đầu óc choáng váng, toàn thân nóng đến mức phát sốt. Sờ lưng Doãn Tắc thấy lấm tấm mồ hôi, Cao Ngữ Lam rất vui mừng. Khu vườn bí ẩn ở giữa hai đùi đột nhiên nhói một cái khiến Cao Ngữ Lam kêu "A!". Doãn Tắc vừa xoa nhẹ vừa hôn lên bụng nhỏ của cô, khiến Cao Ngữ Lam buồn buồn muốn bật cười. "Doãn Tắc!". Cô lại gọi tên anh. Doãn Tắc mải khám phá khu vườn bí ẩn của Cao Ngữ Lam, ngón tay của anh hơi đưa vào bên trong, đến khi nơi đó tiết dịch ướt át, anh mới hài lòng nhoài người lên, cắn một phát vào ngực cô rồi trả lời: "Gì cơ?" "Anh, anh..." Cao Ngữ Lam bị Doãn Tắc làm cho không biết cô muốn nói gì nữa, cô đang cố gắng tìm lại ý thức, nơi bí ẩn ở bên dưới bị một thứ gì đó chọc sâu vào, Cao Ngữ Lam đau đến mức hít một hơi sâu, liên tục gọi "Doãn Tắc, Doãn Tắc...". "Anh ở đây, anh ở đây". Doãn Tắc trả lời cô, một tay vuốt ve người cô, ngón tay kia vẫn tiếp tục thăm dò nơi bí ẩn. Toàn thân anh căng cứng đến mức không chịu nổi, trán anh chảy đầy mồ hôi. Cao Ngữ Lam cảm thấy không khí ngày càng ít đi, cuối cùng cô cũng nghĩ ra cần hỏi điều gì. Cô cắn môi, cô gắng thả lỏng người để Doãn Tắc có thể tiến vào sâu hơn. Sau đó cô vừa thở hổn hển vừa nói: "Doãn Tắc, em muốn hỏi anh...anh sẽ không tìm nhầm chỗ đúng không?". Doãn Tắc cứng người. Cảm thấy anh dừng động tác, Cao Ngữ Lam biết mình đã lỡ lời: "À, em chỉ buột miệng thôi mà, thật đấy". Doãn Tắc vẫn không động đậy, Cao Ngữ Lam không nhìn thấy vẻ mặt của anh, cô nghĩ thầm trong lòng, thôi xong, lại phá hỏng không khí rồi. Cô còn đang chưa biết làm thế nào để chuộc lỗi, Doãn Tắc đột nhiên phủ người xuống, anh hôn lên mặt cô, tìm đến môi cô bịt chặt bằng một nụ hôn cuồng nhiệt. Ngón tay anh ở bên dưới lại bắt đầu hoạt động khiến Cao Ngữ Lam muốn kêu lên, cô ưỡn lưng, hai chân bất giác co lại, cô cảm thấy cơ thể như được bôi trơn. Hai đùi Cao Ngữ Lam lại bị tách ra, Doãn Tắc rời khỏi môi cô. Cao Ngữ Lam thở hổn hển, cô hét lên: "Khoan đã, khoan đã, tạm dừng". Nói xong không đợi phản ứng của Doãn Tắc, cô hất tung chăn rồi thò đầu ra ngoài. Cao Ngữ Lam hít lấy hít để không khí trong lành: "Suýt nữa thì bị ngạt thở, trò này chẳng có thể diện một chút nào". Doãn Tắc không lên tiếng, anh hất chăn xuống dưới đất. Trên giường chỉ còn lại hai thân thể lõa lồ đối diện nhau. Doãn Tắc nhìn Cao Ngữ Lam, anh cúi xuống hôn cô rồi đặt hai chân cô vòng qua thắt lưng anh. Sau đó, anh vạch nơi mềm mại giữa hai đùi cô rồi nhìn chăm chú. Cao Ngữ Lam vô cùng ngượng ngùng, cô hét lên: "Đừng nhìn". Nói xong cô giơ hai tay che mắt mình. Doãn Tắc cảm thấy buồn cười, anh nhoài người hôn lên mu bàn tay cô: "Em che mắt em là anh không nhìn thấy ư?" Cao Ngữ Lam hơi run rẩy, cô không trả lời câu hỏi của Doãn Tắc. Doãn Tắc lại đưa tay vuốt ve khu vườn bí ẩn của cô, Cao Ngữ Lam lén theo dõi động tác của anh. Doãn Tắc đã bày sẵn tư thế, nhưng anh không đi vào mà vẫn tiếp tục động tác tay, để giúp cô bớt căng thẳng. Thấy anh vẫn không rời mắt khỏi nơi đó, Cao Ngữ Lam không kìm được lại hỏi: "Anh phải tìm đúng chỗ để khỏi vào nhầm đúng không?" Đến lúc này, Doãn Tắc cũng không tức nổi, anh nhoài lên trên kéo hai bàn tay đang che mặt của Cao Ngữ Lam. Cao Ngữ Lam nhắm mắt hét lớn: "Khoan đã, khoan đã, xin tạm dừng...". Cô còn chưa nói hết câu, thân dưới đột nhiên bị thứ gì đó cứng như thép và nóng bỏng đâm mạnh vào, không hề do dự, không hề ngừng nghỉ đến tận nơi sâu nhất trong cơ thể cô. Cao Ngữ Lam mở mắt, há to miệng, cô đau đến mức không kịp hét lên. Vào giây phút này, cô đã trở thành người của anh, và anh cũng trở thành người của cô. "Bây giờ có thể dừng rồi, em muốn nói gì cơ?" Thấy mặt mũi cô nhăn thành cái bánh bao vì đau đớn, Doãn Tắc ngừng mọi động tác, cúi đầu hôn lên mặt cô. Cao Ngữ Lam ngơ ngẩn nhìn anh: "Ý em là...em muốn hỏi nếu em đau quá, chúng ta không thành công thì sao?" Doãn Tắc hôn vào mắt cô: "Bây giờ đó không phải là vấn đề, em có đau không?" Cao Ngữ Lam nhíu mày, tập trung tinh thần cảm nhận rồi trả lời: "Cũng ổn". Doãn Tắc không nhịn được cười, anh hôn vào môi cô: "Ổn là được rồi". Anh ôm cô rồi bắt đầu lắc lư thân thể, anh ra ra vào vào, mỗi lúc một mạnh hơn, mỗi lúc một sâu hơn. Cao Ngữ Lam nhíu chặt đôi lông mày, một cảm giác xa lạ trước đây cô chưa từng biết đến cũng không thể mô tả thành lời bao trùm cả người cô. Cô ôm chặt Doãn Tắc, cảm thấy từng cơ bắp của anh căng như dây đàn, mồ hôn từ người anh chảy xuống người cô, anh xâm chiếm không ngừng nghỉ khiến cô cảm thấy toàn thân như bị xuyên qua. Cao Ngữ Lam cắn chặt môi, nhưng cuối cùng vẫn kêu lên "ưm...ưm...". Doãn Tắc cúi xuống cắn nhẹ lên vành tai cô, rồi mút đỉnh nhọn trên ngực cô. Cao Ngữ Lam phản kích cắn mạnh vào cánh tay anh. Nhưng cánh tay anh quá rắc chắc, cô cắn không ăn thua, đổi lại cô càng bị vật cứng đâm sâu hơn, mạnh hơn. Cao Ngữ Lam không thể hình dung cảm giác của cô lúc này, từ đầu đến cuối chỉ là một nỗi đau buốt, nhưng cô vẫn cảm thấy rất hạnh phúc. Cô chợt nghĩ ra cô thật may mắn khi không trao thân cho tên khốn Trịnh Đào. Mặc dù cô và anh ta yêu nhau bảy năm nhưng lúc đó cô vẫn còn nhỏ nên chỉ muốn để dành đến lúc kết hôn. Còn bây giờ cô đã thuộc về Doãn Tắc, cô cảm thấy rất hạnh phúc. Động tác của Doãn Tắc mỗi lúc một nhanh, Cao Ngữ Lam cắn chặt môi ôm vai anh. Cô nghe thấy hơi thở phì phò của anh, cảm nhận được sức mạnh hung mãnh của anh. Cuối cùng, anh dùng toàn lực đâm vào nơi sâu nhất của cô, chỉ hận đến mức anh và cô không thể hòa tan thành một, cơn kích tình cuồng dã của anh khiến Cao Ngữ Lam không thể kìm chế một tiếng thét. Sau trận hoan ái, Doãn Tắc nằm đè trên người Cao Ngữ Lam, lười biếng đến mức không muốn nhúc nhích. Cao Ngữ Lam kêu anh nặng quá, anh càng cố ý đặt trọng lượng của toàn thân lên người cô, khiến cô la oai oái. Một lúc lâu sau, tiểu thư Bánh bao xin chỉ thị Dâm tặc tiên sinh: "Lần này, em có thể đi tắm được rồi chứ?" Doãn Tắc lật người, để cô đi tắm. Cao Ngữ Lam vẫn thẹn thùng, không nhìn anh mà chạy vội vào nhà tắm. Hai phút sau, Doãn Tắc cũng xông vào nhà tắm. Cao Ngữ Lam giật bắn mình: "Này này, anh làm gì vậy, đợi em tắm xong rồi đến lượt anh". "Khỏi, anh muốn tắm cùng em".Nhưng anh chàng Dâm tặc vô lại không chịu tắm táp tử tế mà có những hành động "dâm tặc" khiến tiểu thư Bánh bao đỏ mặt. Cuối cùng sau một hồi mồm miệng chân tay bận rộn, lửa tình lại bốc cao ngùn ngụt, tiểu thư Bánh bao toàn thân mềm nhũn bị anh chàng Dâm tặc ép sát vào tường nhà tắm. "Không được, không được". Tiểu thư Bánh bao cố gắng phản kháng: "Chúng ta vừa làm rồi còn gì?" "Nhưng vừa rồi anh không làm em thỏa mãn, anh không có cảm giác đạt thành tựu". "Đáng chết, chuyện này mà cũng nói đến thành tựu với không thành tựu sao?" Tiểu thư Bánh bao đánh mạnh vào người Dâm tặc tiên sinh. "Tất nhiên em yêu, em cũng biết đấy, lòng tự trọng đối với đàn ông bọn anh là rất quan trọng". Tiểu thư Bánh bao phản kháng vô hiệu, Doãn Tắc ép cô vào tường, tiếp tục triền miên dây dưa không dứt. Dòng nước nóng chảy xuống hai thân hình cuốn chặt lấy nhau. Lần này, cả người Cao Ngữ Lam mềm như sợi bún, cô cảm thấy bản thân sắp hòa tan vào dòng nước, cô không ngừng cất tiếng rên rỉ, từng cơn khoái cảm dội đến cuốn sạch mọi ý thức của cô. Cao Ngữ Lam gọi tên Doãn Tắc, cuối cùng cô giải phóng bản thân, cùng anh tới đỉnh cực lạc. Buổi tắm này khiến cả hai người mệt lử, Cao Ngữ Lam cạn kiệt sức lực chỉ biết dựa vào người Doãn Tắc. Sau đó cô mơ mơ hồ hồ được anh bế về giường, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ say sưa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]