Doãn Tắc nhìn Cao Ngữ Lam chăm chú: "Em thừa nhận yêu anh là được rồi".
Cao Ngữ Lam đỏ mặt, lại chỉ chỉ tay vào má anh: "Đại vô lại".
"Sau khi chứng kiến sự vô lại của em, anh tự nhận thấy năng lực của anh là rất có hạn".
"Nói linh tinh". Cao Ngữ Lam không để ý bấm mạnh móng tay vào mặt Doãn Tắc tạo thành vết đỏ, cô vội xoa mặt anh. Cao Ngữ Lam đột nhiên nhớ ra liền hỏi: "Lúc đó em đánh anh có đau không?"
"Đau chứ, nếu không đau sao anh có ấn tượng sâu sắc đến tận bây giờ".
"Mà anh cũng lạ thật đấy, nếu đổi lại là em gặp phải kẻ say rượu, còn đánh người nữa, chắc em sẽ bỏ đi ngay. Ai thèm nhớ đến kẻ đó". Tuy kẻ say rượu chính là bản thân cô, nhưng Cao Ngữ Lam vẫn nói thật lòng.
"Cũng không phải như vậy, Lam Lam, lúc đó anh cảm thấy sắp gục ngã rồi. Thật ra anh biết rõ, anh đồng thời mở nhà hàng và quán nước là quá nóng vội, anh không có nền tảng vững chắc để một lúc đầu tư cả ba nơi. Nhưng lúc đó đầu óc anh chỉ có một ý nghĩ, anh phải mở một nhà hàng tốt nhất ở nơi sầm uất nhất, cho người đàn bà đáng chết ức hiếp hai chị em anh thấy, con trai của mẹ anh, không phải là hạng người bà ta dễ đánh đổ".
Cao Ngữ Lam biết người Doãn Tắc nhắc đến là mẹ của Doãn Thù, nghĩ đến chuyện anh chịu khổ cực, cô bất giác thấy xót xa trong lòng.
Doãn Tắc tiếp tục nói: "Chị gái anh khó khăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-cho-lam-loan/728592/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.