Thoắt cái đã vài tuần trôi qua, tớ đã bắt đầu đi chinh chiến mấy cái kỳ thi khó nhai của sở giáo dục "best lươn lẹo" rồi đây. Đi thi trong tâm thế kiểu "Giải Nhất là của tao, đừng đứa nào đòi cướp" nên tớ đã học đến ai cũng phải ngạc nhiên. Và thế là mọi tia hy vọng thầy cô hướng lên người tớ hết, bây giờ cảm giác như mình đang gánh một trọng trách rất lớn.
- Hí hí trận này bà gánh team nhé Hà Anh _ Đây là lời của thủ khoa đầu vào kiêm thủ khoa chuyên Anh ư? Thôi xin đi, Tùng Duy nó bị dở rồi đấy.
- Ông lại hâm đi, miệng nói thế xong rồi lại một phát ôm luôn cái nhất tỉnh của người ta à _ Linh Chi bức xúc nói, nhỏ bị Tùng Duy dìm ở đội tuyển thảm ghê lắm, không cho con nhỏ cơ hội đứng đầu bao giờ mà.
- Thôi chúng mày cứ từ từ bình tĩnh mà chiến thôi, trường khác chúng nó sợ muốn bỏ thi luôn rồi kìa. _ Tớ hất đầu về phía mấy trường khác, mấy bạn nhìn thấy Tùng Duy với nhỏ Chi là sợ thiếu nước muốn bỏ thi, xác định năm nay không ai dám giành nhất nhì với hai đứa.
Tớ thì không dám đâu, à cũng có đấy chứ, nhưng là đấu với Duy thì hơi sợ đấy. Khác với Tùng Dương chuyên giấu nghề thì Duy lại hoàn toàn ngược lại, ai cũng biết Tùng Duy rất đáng sợ.
Nhưng mà họ lại quên mất rằng Tùng Duy còn có một thằng anh trai, và anh nó thì còn đáng sợ hơn nó nhiều.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-cau-minh-yeu-nhau-khong/2841863/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.