Lúc hai người gặp nhau lần nữa đã là sắp cuối năm rồi. Thành phố Bắc Kinh hoa lệ rơi một trận tuyết lớn, rợp phủ lên từng mái nhà và đường phố, nhiệt độ không khí vì tuyết rơi dày đặc mà hạ xuống âm mười độ. Lí CẨm Khang tan tầm liền lái xe nhanh chóng về nhà.
Tới đến tiểu khu, Lí Cẩm Khang vừa mới xuống xe liền thấy được Thư Thích toàn thân quấn áo dày tròn xoe đnag ngồi chồm hỗm trên bãi cỏ trước nhà Lí gia, không biết là đang làm cái gì, khi không còn toát ra tia chớp loang loáng.
Lí Cẩm Khang tiến đến phía sau anh, ngồi xổm xuống hỏi : “Đang làm cái gì đây?”
Thư Thích không lên tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu hướng về mấy cái dấu tay vô cùng kỳ công in đậm trên tuyết.
Lí Cẩm Khang thò tay ra nắm lấy tay phải nhét trong tùi áo khoác ngoài của Thư Thích, lạnh ngắt : “Ngón tay sẽ đóng băng a.”
Thư Thích không chút để ý hắn, vẫn như cũ tập trung vào viết viết lên bức tranh thiên nhiên. Hắn có chút hiếu kỳ : “Ài, em đang viết cái gì đây?”
“Anh không biết chữ hả? Sao không tự mình xem đi?” Thư Thích không chút khách khí rút phắt tay phải đang được ủ trong tay Lí Cẩm Khang, vươn tay mô tả công trình vĩ đại mới hiện lên trên nền tuyết trắng.
Lí Cẩm Khang dựa vào hướng ngón tay Thư Thích chỉ để phân biệt các hình thù để lại, ở xa hình như là một con động vật có vú, ngô, chỉ có thể nói là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-cau-ga-cho-toi-di/3132423/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.