Nhưng phần lớn thời gian, lý trí và tình cảm của con người hoàn toàn tách biệt.
“Thuốc em đã chia theo ngày, là màu cầu vồng, anh mà quên thì chỉ cần nhẩm màu cầu vồng là biết ngày nào trong tuần thôi.” Trì Trĩ Hàm bắt đầu chạy lăng xăng khắp phòng: “Đỏ cam vàng lục lam chàm tím, rất đơn giản, đừng có uống linh tinh!”
Sau khi giám sát Tề Trình uống thuốc cô mới phát hiện ra, cái dáng vẻ cầm cái bát nhỏ nghiêm túc uống thuốc của Tề Trình hoàn toàn là giả tạo. Anh chọn thuốc uống theo màu, còn thường xuyên lười nghĩ xem hôm nay mình đã uống thuốc này hay chưa, hoàn toàn là tùy duyên…
“Một ngày ba bữa má Lưu sẽ tới giúp, nếu không muốn ăn thì ở bên đối diện em có cất một ít đồ điểm tâm, anh có thể lén qua đó mà lấy, tỷ lệ muối em đã tính toán cả rồi, ăn một ít cũng không có vấn đề gì quá lớn.” Mày Trì Trĩ Hàm vẫn nhíu chặt.
“Máy theo dõi không được cởi ra, camera phải mở suốt 24 tiếng, đi toilet thì đừng đóng cửa, nếu không em sẽ bảo người ta xông vào đấy.” Lại lăng xăng một vòng nữa, cắn môi đứng giữa căn phòng trống trải, bắt đầu kiếm việc để làm: “Anh chỉ có một mình sao lại ở trong cái phòng lớn thế này chứ, quá trống trải…”
Trống trải đến mức khóe mắt cô đã bắt đầu đỏ lên.
“Em không đi thì sẽ không trống nữa.” Tề Trình ngồi ở chiếc ghế dựa phía sau bàn máy tính, một nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối.
“Đã luyến tiếc như vậy thì cần gì phải đồng ý với bọn họ.” Tề Trình thở dài, đứng lên giúp cô xách mấy cái túi trong tay cô: “Anh đưa em về có được không? Cái xe kia của anh không nhìn thấy được mấy người đâu.”
“Không được, anh phải khống chế nhịp tim.” Mắt Trì Trĩ Hàm đã đỏ ửng.
Tề Trình yên lặng.
“Em đến nơi sẽ gọi video cho anh.” Trì Trĩ Hàm khịt khịt mũi: “Ban ngày có thời gian rảnh rỗi thì em sẽ cố gắng cứ cách hai tiếng gọi video cho anh một lần. Tề Ninh đã gỡ bỏ các thiết bị rồi, anh có thể lên mạng bình thường.”
“Cho dù vậy anh cũng không được đi tìm mấy tin tức kia, đọc được sẽ khó chịu, hơn nữa anh cũng cãi không lại được mấy bình luận đó.” Trì Trĩ Hàm lại khịt khịt mũi bổ sung một câu.
Tề Trình tiếp tục yên lặng.
“Ở bên kia có Thích Tình giúp em, cho nên em không phải là một mình, hẳn là cũng sẽ không sợ lắm đâu.” Nước mắt lăn vài vòng trong khóe mắt, nhưng cô vẫn bướng bỉnh không chịu để nó rơi xuống: “Lúc em ở cùng Thích Tình sẽ rất dũng mãnh, nếu thật sự có phóng viên dám xông lên chụp ảnh, bọn em sẽ lập tức dùng di động chụp lại sau đó đăng lên Weibo, anh cũng biết đấy, fan Weibo của em rất nhiều.”
“Bản thảo phỏng vấn sẽ đưa cho anh xem trước, đến lúc đó anh gọi video dạy em trả lời thế nào có được không?” Trì Trĩ Hàm nói liên tục không ngừng, nếu im lặng thì có lẽ cô sẽ khóc thật.
Rõ ràng người gật đầu là cô, bây giờ phải đi, trong lòng lại như bị cắn xé.
“Bảy ngày rất ngắn, chỉ là một phần tư đợt giảm thuốc của anh mà thôi.” Trì Trĩ Hàm nhìn chằm chằm con ngươi trong mắt Tề Trình, màu hổ phách nơi đáy mắt bắt đầu tối đi: “Em phải học cách đối phó với đám truyền thông, còn phải nghiền ngẫm câu trả lời, sau họp báo, trên mạng chắc chắn sẽ có những bình luận ác ý, cũng sẽ có những người ủng hộ, đến lúc đó em còn phải đối mặt với từng cái một, cho nên bảy ngày sẽ nhanh chóng qua thôi.”
“Anh vừa ký hợp đồng truyện tranh, ngay cả dàn ý còn chưa vẽ, vừa vặn tranh thủ bảy ngày này hãy làm luôn đi, còn nữa, bảy ngày sau, người đánh giặc sẽ là anh rồi.” Thao thao bất tuyệt mãi chưa chịu dừng.
Giọng nói hơi run rẩy, nhưng từ đầu tới cuối vẫn duy trì nụ cười, nước mắt vẫn không chịu rơi xuống.
“Đây là lần cuối cùng.” Rốt cuộc Tề Trình cũng nhịn không được mà mở miệng, trong lòng anh vẫn có chút giận dỗi, chỉ là thêm một chút mạo hiểm mà thôi, anh cảm thấy anh hoàn toàn có thể gánh vác được, thế nhưng mọi người, bao gồm cả cô, lại vẫn lựa chọn phương án ổn thỏa hơn.
Mặc dù giận nhưng vẫn có thể hiểu được.
Dù sao thì nếu phương án thất bại, ngay cả anh cũng không thể gánh vác được hậu quả.
“Sau này sẽ không bao giờ xa nhau nữa.” Dáng vẻ Trì Trĩ Hàm cố nhịn không khóc khiến lòng anh quặn thắt, thậm chí còn khó chịu hơn cả cảm giác hoang mang vì xa cách bảy ngày.
Cô cũng lưu luyến.
Từ trước tới giờ cô làm việc đều rất tùy hứng, rất ít khi nghiêm túc lo lắng đến hậu quả.
Trong mấy tháng ở cạnh anh này, cô đã chín chắn hơn rất nhiều, cũng ẩn nhẫn hơn rất nhiều.
“Sau này sẽ không cần phải chịu ấm ức như vậy nữa.” Vì lấy đại cục làm trọng, vì bệnh tình của anh.
“Sau này sẽ còn như vậy.” Trì Trĩ Hàm ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn anh: “Cũng chỉ có người ngốc nghếch như anh mới cho rằng dùng sức của một mình anh là đã có thể khiến em không phải chịu ấm ức.”
“Thế giới này rất tàn nhẫn, tất cả mọi người đều phải trải qua sống và chết, cuộc sống muôn màu đủ dạng, trước khi chết, mỗi người đều thương tích chồng chất.”
“Trước khi biết anh, em rất sợ đến lúc mình thật sự vĩnh biệt thế gian sẽ không tìm thấy một người khiến em không buông xuống được.” Không phải cô không biết cái thời khắc mẹ bỏ cô mà đi có ý nghĩa gì, cũng không phải không biết sớm muộn gì Thích Tình cũng sẽ kết hôn sinh con, trọng tâm cuộc sống sẽ lệch đi, nhưng chính bởi vì biết rõ, cho nên cô mới lừa mình dối người nói muốn đi tìm mẹ.
Để mẹ có đủ thời gian tìm lấy một lý do.
Để bản thân có thể có một lý do mà lưu luyến thế gian.
Cho nên cô đã rất may mắn vì đã gặp được Tề Trình.
“Đây không phải là lần cuối cùng, sau này chúng ta chắc chắn sẽ còn gặp phải những chuyện không hay, chỉ là từ nay về sau, đều không cần phải một mình đối mặt nữa rồi.” Kiễng chân, hôn lên môi Tề Trình: “Chỉ cần không phải một mình là đã rất tốt rồi.”
Tề Trình hôn đáp trả có chút vội vàng.
Cánh tay đeo máy theo dõi của anh giấu ra sau lưng, cánh tay còn lại ôm chặt cô gái trong lòng.
Máy theo dõi đã được bác sĩ Triệu nâng cấp một lần nữa, vào những lúc thế này sẽ phát ra ánh sáng đủ màu đủ dạng, còn có thể vui vẻ phát bài hát Đi học, nhắc nhở anh hiện giờ cần phải khống chế dục vọng.
Anh đè Trì Trĩ Hàm đã hôn tới mức mơ màng lên cạnh tường, vào lúc gần như không khống chế nổi, anh thở hổn hển nói sẽ chờ cô.
Bọn họ còn tương lai rất dài.
Cho nên cũng đủ niềm tin rằng, sự chờ đợi lúc này sẽ biến thành ký ức ngọt ngào về sau.
***
Ra khỏi căn nhà lớn, Trì Trĩ Hàm mới biết được Tề Ninh đã bình tĩnh tới cái trình độ thế nào.
Tin tức bị tuôn ra chưa tới hai mươi tiếng, dư luận trên mạng đã bùng nổ như lửa lan đồng cỏ, tất cả các tác phẩm của Trừng Ất đều lên bảng từ khóa tìm kiếm hot, cùng với đó là những từ khóa tìm kiếm khác có liên quan tới sao chép, chấp bút thay, chứng uất ức.
Vì Weibo hạn chế số lượt trích dẫn không được vượt quá 500, để tránh giới hạn này, đám người tung tin vịt đều đăng tin lên mấy diễn đàn vô danh nào đó rồi chụp ảnh màn hình, cả đám đều bày ra vẻ mặt hóng hớt.
Trong các ảnh chụp màn hình, phần lớn đám người đó tự xưng là fan của Trừng Ất, nói là từ bốn năm trước Trừng Ất đã không cách nào chấp bút nữa, cũng có cái nói là Trừng Ất đã tới Mỹ điều trị bằng liệu pháp sốc điện nhiều lần, nghiêm trọng tới mức để lại di chứng mất trí nhớ, tinh thần đã hoàn toàn suy sụp, còn có người nói vì bảo hộ cái tên Trừng Ất này mà tất cả các tác phẩm có liên quan do phòng công tác của Trừng Ất công bố suốt bốn năm nay đều là do người khác chấp bút thay.
Mỗi cuốn truyện của Trừng Ất đều có một đề tài khác biệt, cho nên những lời giống thật nhưng lại không phải thật này rất dễ khiến người ta nhận định sai lầm.
Hai mươi tiếng, bởi vì tài khoản Weibo phòng công tác của Trừng Ất vẫn giữ yên lặng, cho nên đám fan vốn vẫn tin rằng Trừng Ất không sao đã bắt đầu dao động, dư luận đã dần dần không thể khống chế.
Giáo viên do Tề Ninh phái tới để dạy Trì Trĩ Hàm cách đối mặt với đám truyền thông là một vị mỹ nữ, họ Tô tên Thu, trước kia lúc mấy người luật sư Lý tới thảo luận vụ án Nhậm Tuấn Hữu, cô ấy đã từng xuất hiện với tư cách đại diện của bộ phận quan hệ xã hội, cho nên xem như hai người đã từng gặp nhau một lần.
“Đừng xem nữa, trong số này có một phần tư là do chúng ta góp sức thêm dầu vào lửa.” Tô Thu đi tới rút chiếc Ipad trong tay Trì Trĩ Hàm, hất cằm chỉ chỉ về phía nhà ăn: “Tới bên kia ngồi đi, chuẩn bị lên lớp.”
Tô Thu và Tề Ninh nói chuyện chỉ thích nói trọng điểm, bạn nghe không hiểu thì chính là khả năng tiếp thu của bạn kém cỏi, cô ấy mạnh vì gạo, bạo vì tiền, hơn nữa còn rất am hiểu việc giảng giải.
“Chúng ta nói một chút về tiến độ tổng thể trước.” Ngón tay Tô Thu thon dài, sơn móng tay màu đen, cầm một cái bút viết lên tấm bảng trắng hai chữ Trừng Ất to đùng, sau đó giao bút lại cho Trì Trĩ Hàm: “Cô cảm thấy hiện giờ dư luận trên mạng có chỗ nào quái lạ thì viết ra hết đi.”
Trì Trĩ Hàm vừa mới bị một đợt bạo lực Internet làm cho đầu óc choáng váng, nhìn thấy hai chữ này thì đầu óc càng thêm vô dụng.
Quan tâm quá ắt sẽ loạn.
Vừa rồi trong đầu cô đều là các người bịa đặt các người vu khống các người phỉ báng các người đều đi chết hết đi, tay cầm bút cũng hơi run run.
Tô Thu không nói gì, ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo, đôi mắt hoa đào híp lại nhìn cô.
“…” Trì Trĩ Hàm bị nhìn cho lúng túng, cắn cắn môi, ăn nói thật thà: “Ngoại trừ muốn bọn họ chết hết đi, tôi không có ý nghĩ gì khác.”
Tô Thu nhanh chóng cầm di động của Trì Trĩ Hàm chụp được vẻ mặt vừa rồi lúc cô nói câu đó, sau đó ném trả di động cho cô: “Nhớ rõ cảm xúc vừa rồi và vẻ mặt như trên bức ảnh này, đến buổi họp báo sẽ cần dùng.”
…
Trì Trĩ Hàm trợn mắt há mồm.
“Thật ra dư luận trên mạng cũng có tính quy luật, tin tức về Trừng Ất vừa được tung ra thì dư luận sẽ lập tức nghiêng về một phía, không có ai bác bỏ tin đồn, giữ thái độ im lặng, người ta sẽ thi nhau suy đoán, đám fan từ chỗ ủng hộ và bảo vệ lúc ban đầu sẽ dần chuyển thành thất vọng như hiện giờ, chỉ mất hai mươi tiếng đồng hồ.” Tô Thu cầm bút gõ gõ lên hai chữ Trừng Ất: “Cô không thấy rất quái lạ sao? Không có bất kỳ ai ủng hộ, đám người tự xưng là biết chuyện thì lại càng lúc càng văn hay ảnh đẹp chứng cứ xác thực, độ hấp dẫn càng lúc càng cao, mọi người đều vô cùng căm phẫn, muốn giẫm cho họa sĩ truyện tranh Trừng Ất này tan thành tro bụi luôn.”
Trì Trĩ Hàm lại bắt đầu nắm tay, sau đó Tô Thu tiếp tục chụp ảnh.
…
“Những kẻ tung tin vùi dập này thường thường sẽ có phe đối lập, tình huống để cho những kẻ này giành được ưu thế như vậy chỉ có thể chứng minh được một điều.” Giọng của Tô Thu trầm xuống, nhìn vào mắt Trì Trĩ Hàm gằn từng tiếng: “Phía ủng hộ cho Trừng Ất, tức là chúng ta, sẽ hy sinh cái tên Trừng Ất này để bảo vệ người phía sau.”
Tô Thu cố ý trầm giọng, phối hợp với khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy, khiến cho Trì Trĩ Hàm có chút khó thở.
Không có sức lực mà nghĩ xem rốt cuộc những lời cô ấy nói có lý hay không, cô chỉ gật đầu theo bản năng, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Vẻ mặt của Tô Thu dần thả lỏng, sau đó cả người dựa vào lưng ghế, xoa khóe mày thở dài: “Tôi mà dạy được cô thì chắc là thật sự có thể tăng lương rồi.”
“…” Từ lúc Tô Thu nói chuẩn bị lên lớp, Trì Trĩ Hàm đã để mặc cho cô ấy dẫn dắt cảm xúc của mình, hoàn toàn bỏ qua quyền được lên tiếng.
Có lẽ cả đời này cô không có duyên với quan hệ xã hội, làm đầu bếp thật đúng là một công việc tốt…
“Trước khi Tề nhị thiếu mở họp báo, bộ phận quan hệ xã hội chúng tôi và cô chỉ cần làm một việc, chính là khiến đối phương hoàn toàn tin rằng, hiện giờ chứng uất ức của Tề nhị thiếu đang ở trạng thái không thể khống chế được, không có năng lực hành vi, không thể nào thừa kế được hai chi nhánh mà ông cụ Tề giao lại.” Tô Thu nhìn vẻ mặt Trì Trĩ Hàm rồi cười cười, bổ sung: “Cô yên tâm, tới tối hôm qua tôi mới biết rằng người được cất giấu trong căn nhà lớn chính là Tề nhị thiếu. Mấy năm nay đám người thân tín của chị Ninh vẫn luôn lén đoán rằng người ở trong căn nhà lớn kia có thể là trưởng bối nhà họ Tề hoặc là người yêu thực sự của Tề Ninh.”
“…” Trì Trĩ Hàm toét miệng, tỏ vẻ mình đã cảm nhận được sự hài hước của Tô Thu.
“Để đối phương hoàn toàn tin tưởng, trước khi Tề nhị thiếu lộ diện, chúng ta cần phải liên tục thất trận.” Tô Thu nhíu hàng mày xinh đẹp, thở dài hết sức ưu thương: “Nhưng bộ phận quan hệ xã hội của chúng ta thật sự hiếm khi bại trận, muốn diễn cho giống bại trận thật thì phải hy sinh rất lớn.”
“Cho nên khiến đối phương tưởng rằng chúng ta sẽ vứt bỏ cái tên Trừng Ất để bảo vệ sự an toàn của Tề nhị thiếu là bước đầu tiên.” Rốt cuộc Tô Thu cũng nói vào chuyện chính: “Trong lúc đối phương đang bôi nhọ Trừng Ất, chúng ta sẽ khéo léo ném ra một chút lời nghe có vẻ rất chân thật. Nhưng đồng thời cũng phải bỏ thêm ít câu thiếu căn cứ để tung hỏa mù, khiến đối phương nhầm tưởng rằng chúng ta đang kéo dài thời gian để bảo vệ Tề Trình, cũng khiến đối phương cho rằng chúng ta đang rối tung lên, đành phải quyết định buông tha cho bút danh Trừng Ất này.”
“Cô có thể thấy rằng, đợt dư luận này chưa hề dính dáng gì tới cô.” Tô Thu mở Ipad ra tìm kiếm từ khóa Trì Trĩ Hàm, trước mắt có vẻ rất sạch sẽ: “Trừng Ất làm việc luôn luôn vô cùng khiêm tốn, hợp tác với cô là lần duy nhất anh ta đưa truyện tranh ra ngoài, hiện giờ vẫn còn chưa dính dáng gì tới cô là vì thủy quân cả hai phía đều cảm thấy còn chưa tới thời cơ. Hơn nữa, lúc chúng tôi buông tha cho cái tên Trừng Ất sẽ cố ý tránh tên của cô, khiến đối phương tưởng nhầm rằng chúng tôi đang bảo vệ cô. Đây là thứ mà người ta vẫn hay gọi là thả mồi.”
… Trì Trĩ Hàm đã bị lắc lư từ nãy tới giờ, không biết có nên vui mừng vì cái kiểu thả mồi này hay không, dù sao nguyên văn lời cô ấy nói cũng là “khiến đối phương tưởng nhầm rằng chúng tôi đang bảo vệ cô”.
“Bộ phận quan hệ xã hội của đối phương và chúng tôi đã chạm trán nhau vô số lần, muốn khiến bọn họ tin tưởng là rất khó. Nhưng mà chúng ta cũng có ưu thế, nhà họ Tề bao che khuyết điểm đã có tiếng, về mặt lý luận mà nói, gần như không có khả năng chị Ninh buông tha cho bút danh Trừng Ất này, cho nên sau khi đối phương thử vài lần thì chắc chắn sẽ tin.” Tô Thu cười cười với Trì Trĩ Hàm: “Sau đó bước tiếp theo là tới lượt cô rồi.”
“Chúng tôi sẽ thuê một đám thủy quân rác rưởi để hắt nước bẩn, bọn họ sẽ hắt nước bẩn rất ác liệt, nhất là lợi dụng sự thiếu hiểu biết của công chúng đối với bệnh tâm lý, để người ta hình dung Trừng Ất thành một kẻ lập dị, có trái tim thủy tinh.” Tô Thu lại nhìn Trì Trĩ Hàm chằm chằm, Trì Trĩ Hàm liền ưỡn thẳng lưng lên theo bản năng, tập trung lắng nghe những lời tiếp theo của cô ấy: “Lãnh đạo bộ phận quan hệ xã hội của đối phương cũng đa nghi như tôi, cho nên lúc phát hiện ra chúng ta buông tha cho bút danh Trừng Ất thì chắc chắn sẽ do dự, cô là nhân tố mấu chốt để cởi bỏ sự do dự của anh ta, nhưng trước mắt, tôi vô cùng lo lắng với nhân tố cô đây.”
* trái tim thủy tinh là ngôn ngữ mạng chỉ tính cách hướng nội, nhạy cảm, tự ti, dễ vì chuyện của người khác mà mềm lòng, đau buồn, dễ bị tổn thương vì hành vi và lời nói của người khác.
“… Tề Ninh cảm thấy tôi có thể làm tốt.” Trì Trĩ Hàm ấp úng muốn khiến Tô Thu tin tưởng.
Mặt Tô Thu giật giật, dù sao thì cũng là sếp nhà mình, cô ấy cũng không thể nói gì quá độc miệng, cuối cùng cũng chỉ hừ hừ hai tiếng coi như khích lệ.
Tề Ninh?!
Không có Tề Ninh ở đây, ít nhất công sức mà bộ phận quan hệ xã hội của tập đoàn phải bỏ ra cũng có thể giảm đi một nửa…
“Cô chỉ cần làm hai chuyện, chuyện thứ nhất là phải khiến công chúng tin rằng tình yêu của bọn cô vô cùng bền vững, về điểm này, cô chỉ cần thể hiện một cách chân thành, tôi cảm thấy chắc hẳn là có thể lừa gạt được.” Tô Thu nói hết sức tiêu cực, nhất là đối với chuyện thứ hai: “Chuyện thứ hai, là điểm mấu chốt.”
Cô ấy dừng lại ngay chữ mấu chốt, Trì Trĩ Hàm ứa mồ hôi lạnh ưỡn thẳng lưng lên.
Trước kia lúc còn đi học mà giáo viên có thể giảng bài như vậy thì có lẽ cô đã có thể đậu đại học trọng điểm rồi…
“Cô cần phải hồi tưởng lại lúc cô nhìn thấy bệnh tình của Tề nhị thiếu nghiêm trọng nhất, tưởng tượng một chút xem nếu vào lúc đó mà bệnh tình của anh ta bị phanh phui, mà cô lại yêu anh ta sâu sắc, vậy thì cô sẽ làm gì?” Lúc Tô Thu nói những lời này, giọng điệu không hề có gì nhấn nhá, hết sức bình thản.
Nhưng mà từng chữ từng chữ đều đánh sâu vào trong lòng, đều khiến trái tim nhói lên.
Vào lúc nghiêm trọng nhất, trao đổi giữa bọn họ chỉ có thể dựa vào camera và tiếng gõ ở đầu giường, anh không thể nào gặp người khác, cứ thấy có người là sẽ trốn đi.
Nếu vào lúc đó mà bệnh tình của anh bị phanh phui, nếu vào lúc đó cô đã yêu anh.
Sẽ rất thảm nhỉ…
Còn thảm hơn trong tiểu thuyết…
“Cô có thời gian bốn ngày để khiến mình hoàn toàn chìm trong cảm xúc kia.” Tô Thu cũng không gấp gáp: “Ưu thế của cô là ở chỗ chưa từng trải qua chuyện thế này, lời cô nói tương đối dễ khiến người khác tin tưởng, cho nên sức cảnh giác của đối phương đối với cô sẽ nhỏ đi.”
“Đặt mình vào trong cảm xúc đó, chân thành trả lời từng vấn đề, chúng ta sẽ nắm chắc phần thắng, buổi họp báo hôm đó cô phải để mọi người biết rằng cô và Trừng Ất là thật lòng yêu nhau, chứng uất ức cũng là một căn bệnh, giống như các bệnh tâm lý khác, ngoài mặt cô kịch liệt phủ nhận bệnh tình của Trừng Ất, nhưng trên thực tế thì bởi vì chưa từng trải qua trận thế lớn như vậy nên luống cuống tay chân.”
“Cô phải để công chúng tin chắc rằng Trừng Ất có bệnh, hơn nữa còn bắt đầu đồng cảm với anh ta.” Tô Thu vẽ một vòng tròn lên cái tên Trừng Ất: “Cái tên Trừng Ất này có thể bắt đầu lại lần nữa hay không, buổi họp báo của Tề nhị thiếu có thể diễn ra bình thường hay không, đều phụ thuộc vào cô.”
“Trước mắt nếu giá cổ phiếu của tập đoàn giảm 30% thì tương đương với 1340 triệu USD.” Giọng của Tô Thu vẫn rất điềm tĩnh: “Thu nhập bình quân của giới tri thức ở thành phố S là 20 vạn nhân dân tệ một năm, nói như vậy, lần này bộ phận quan hệ xã hội của chúng ta sẽ phải để thua số tiền bằng thu nhập cả đời của bao nhiêu cán bộ tri thức, không cần tôi phải tính rõ ra cho cô chứ.”
…
Đây là áp lực thực sự.
Thảo nào Tề Trình lại phản đối… Thật sự anh không phải vì muốn dính chặt lấy nhau, mà vì lo rằng cô sẽ không chịu được áp lực lớn như vậy.
***
“Bà chị phụ trách bộ phận quan hệ xã hội của tập đoàn các anh có bề ngoài thật là…” Trong lúc gọi video với Tề Trình, Trì Trĩ Hàm mất rất nhiều thời gian để tìm từ ngữ hình dung: “Khuynh quốc khuynh thành… Không đúng… là hại nước hại dân!”
“Áp lực lớn quá thì về đi, không phải không có em thì không họp báo được.” Trong video, Tề Trình vẫn liên tục cau mày: “Trong lúc quay video em không hề lộ mặt, tập đoàn hoàn toàn có thể tìm được một người có vóc dáng tương tự để thay thế cho em.”
Người nhà bọn họ được dạy dỗ về chuyện kinh doanh từ lúc còn là trẻ con, cho nên anh biết rất rõ Trì Trĩ Hàm sẽ phải trải qua chuyện gì.
Cho dù cô ở trong màn hình cười duyên dáng, lúm đồng tiền sâu hoắm, anh cũng có thể nhìn rõ vẻ lúng túng của cô, tìm người thay thế quả thật rất mạo hiểm, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là để cô phải chịu ấm ức.
“Em không chịu.” Trì Trĩ Hàm bĩu môi: “Em không muốn nhìn thấy người khác đứng trước mặt giới truyền thông mà thừa nhận đang yêu đương với Trừng Ất.”
“…” Tề Trình mấp máy môi.
“Lại nói tiếp…” Trì Trĩ Hàm ngừng một lát, ánh mắt nhìn về một phía khác, sau đó hỏi một cách dè dặt: “Thích Tình đang ở đây, anh có muốn chào hỏi với cô ấy không?”
Thích Tình muốn nhìn khuôn mặt thật của Tề Trình từ rất lâu rồi.
Vì chuyện của cô mà mấy ngày nay cô ấy cũng không đi nhập hàng, chọn mấy sản phẩm vẫn đảm bảo chất lượng để giao cho các cửa hàng, phí tổn cao hơn không ít.
Tề Trình gật đầu, giơ máy theo dõi trên cổ tay đến trước màn hình: “Có thể, gần đây anh khống chế rất tốt.”
Lý do để trước đó họ có thể tràn đầy tự tin mà thuyết phục bác sĩ Triệu như vậy, là thật sự tồn tại.
Tề Trình không bởi vì cô rời đi mà không khống chế được, tình yêu của họ, ngay từ ban đầu, đã không phụ thuộc vào quỹ đạo điều trị mà là vì thật sự hấp dẫn lẫn nhau.
Trong vòng hai ngày sau khi Trì Trĩ Hàm rời đi, ngoài giấc ngủ ra thì những cái khác của Tề Trình đều gần như rất bình thường.
Thậm chí lúc chào hỏi với Thích Tình, anh còn vì vẻ dè dặt của Thích Tình mà cười thân thiết hơn.
“… Cậu nói với tớ không phải cậu trông mặt mà bắt hình dong?” Sau khi nhìn thấy người thật, Thích Tình thật sự chỉ muốn bóp chết Trì Trĩ Hàm: “Thế này mà không gọi là trông mặt mà bắt hình dong?”
Người đàn ông trên màn hình ngoài sắc mặt hơi tái ra thì thật sự rất hoàn mỹ.
Vẻ ngoài, hành vi, lời nói, tất cả đều là hoàn mỹ trong hoàn mỹ.
Trì Trĩ Hàm đỏ mặt, đối diện với Tề Trình trên màn hình, đáy mắt cũng có ý cười.
“Cô ấy nhớ anh muốn chết, buổi đêm mộng du còn ôm tôi chê tôi lùn.” Thích Tình nhanh miệng tố cáo, sau đó nhanh chóng biến mất khỏi màn hình: “Bánh quy của tớ tiêu rồi!”
“… Em lại mộng du sao?” Tề Trình nhíu mày.
“…” Trì Trĩ Hàm trừng mắt với Thích Tình, nét mặt trở nên dịu dàng, giọng nói nhỏ nhẹ: “Em nhớ anh rồi…”
“Lúc tớ bỏ bánh quy vào lò nướng thì hai người mới bắt đầu chat video, một lò bánh quy của tớ nướng cũng 30 phút, rải thức ăn cho chó thế này là hơi quá rồi đấy nhé!” Giọng nói oang oang của Thích Tình được truyền vào trong cuộc gọi, Tề Trình ho một tiếng, mặt cũng đỏ lên.
“Chờ anh khỏe rồi chúng ta cùng mời cô ấy đi ăn cơm đi.” Tề Trình cười nhìn Trì Trĩ Hàm trợn trắng mắt với Thích Tình.
Lúc này, anh không hề có tỉ ti bài xích nào.
Dáng vẻ cô ở bên ngoài sáng sủa như ánh mặt trời vậy, nhưng lúc này anh lại không hề thấy chói mắt chút nào.
Bởi vì khác hẳn với mấy lần trước.
Lúc này, anh xác định rằng bản thân chắc chắn có thể tham dự vào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]