Chương trước
Chương sau
Bởi vì giọng của Tề Trình rất nghiêm túc, cho nên Trì Trĩ Hàm theo bản năng do dự một chút.

Lâm Kinh Vũ ở cách đó không xa vẫy tay với cô, vẻ mặt giống như có chuyện muốn nói.

“Đừng nháo nữa.” Mặt Trì Trĩ Hàm có hơi đỏ, đè giọng nói xuống rất thấp: “Bọn họ dựng cảnh chỉ chốc lát nữa là xong rồi, anh ngoan ngoãn chờ em một lúc.”

“Anh không có nháo.” Có thể là bởi vì phòng của Tề Trình rất yên tĩnh, giọng của Tề Trình rất nghiêm túc, cho nên bốn chữ này khiến Trì Trĩ Hàm sợ run lên một lúc, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ sát đất trong phòng Tề Trình.

Sau đó cuộc gọi đã bị cắt đứt rồi.



Trì Trĩ Hàm nhìn thoáng qua di động, có chút khó tin.

Sau đó hí mắt nhìn về phía cánh cửa sổ sát đất đã che kín rèm.

Tề Trình ở phía sau rèm cửa sổ, ngón tay tái nhợt túm một góc rèm, giữa bóng tối vẻ mặt của anh không mấy rõ ràng.

Anh biết rõ rành rành là cô ghét nhất việc anh cúp điện thoại.

Lần trước cúp điện thoại đã ép anh ra khỏi cửa, là bởi vì anh không thích dáng vẻ cô ở bên ngoài.

Vậy lần này thì sao?

Chỉ đơn giản là không thích cô ở cạnh người khác phái?

Vậy cô còn bị cúp điện thoại mấy lần nữa?

Dù sao, cô còn rất nhiều dáng vẻ khác ở bên ngoài mà Tề Trình chưa từng nhìn thấy.

Cơn giận dâng lên từng chút từng chút một.

Lâm Kinh Vũ thấy cô vẫn đứng yên tại chỗ thì cau mày đi tới.

Trì Trĩ Hàm nhướng nhướng mày về phía Tề Trình, ném di động vào trong túi, coi như không có việc gì đi về phía Lâm Kinh Vũ.

Dỗi chết luôn đi!

Thực ra vừa rồi, chỉ cần giọng nói của Tề Trình lại yếu ớt tủi thân thêm một chút, có lẽ cô đã thật sự bảo bọn họ về trước rồi.

Sau khi ở cùng Tề Trình cô mới phát hiện, thật ra cô cũng là kẻ yêu đến hồ đồ.

Phần lớn thời gian, Tề Trình là lựa chọn đầu tiên trong đầu cô.

Lần cúp điện thoại này thật sự rất đúng thời điểm.

“Chuyện gì thế?” Đi tới chỗ Lâm Kinh Vũ rồi mới phát hiện ra sắc mặt ông ta không được dễ coi cho lắm.

“Còn nhớ Nhậm Tuấn Hữu chứ?” Lâm Kinh Vũ cũng vừa mới cúp điện thoại xong, giọng điệu không tốt lắm.

“…” Trì Trĩ Hàm sửng sốt một chút, cái tên này rất quen.

“Là cái kẻ sao chép công thức nấu ăn của mẹ cô rồi nói là do cha anh ta làm, sau đó bị công ty âm thầm đuổi việc đấy!” Lâm Kinh Vũ thật sự đang rất giận, vươn tay gõ đầu cô: “Cô đã nhập cái vai ngăn cách thế giới này quá sâu rồi đấy cô có biết không?”

“… A.” Trì Trĩ Hàm che đầu.

“Anh ta mở chương trình phát sóng trực tiếp, vẫn là nền tảng này.” Lâm Kinh Vũ đưa cho Trì Trĩ Hàm nhìn hình ảnh trên di động.

“Nền tảng lớn nhỉ.” Trì Trĩ Hàm cảm thán một câu, sau đó lập tức che đầu lui về sau.

“Tôi thật là…” Lâm Kinh Vũ có vẻ hết sức phẫn nộ: “Tóm lại là cô cẩn thận một chút cho tôi, tôi đã từng tiếp xúc với cậu ta mấy lần, âm ngoan nhỏ mọn, thật sự không phải là cái tính cách bị đuổi việc rồi cũng chưa có động tĩnh gì như bây giờ.”

“Dù sao anh ta cũng không thể lại đi sao chép công thức nấu ăn nữa.” Trì Trĩ Hàm nghĩ không ra mình có cái gì giá trị mà phải cẩn thận: “Tôi chỉ là chủ tài khoản mỹ thực, hiện giờ anh ta đã là chủ một chương trình mỹ thực, lĩnh vực hoạt động cũng khác nhau rồi.”

“Thì cũng là lĩnh vực mỹ thực, vừa rồi bộ phận quan hệ xã hội của công ty gọi điện thoại tới nói rằng anh ta giả vờ ra vẻ đáng thương trong lúc quay trực tiếp.” Lâm Kinh Vũ có chút đau đầu: “Ám chỉ rằng cô có ô dù, công ty chỉ vì một việc nhỏ đã đuổi việc anh ta.”

“Chỉ rõ họ tên luôn sao?” Trì Trĩ Hàm nhíu mày.

“Không có, nhưng mà trước khi anh ta ra khỏi công ty đã dính vào vụ việc sao chép công thức nấu ăn, fan hai bên đều biết rõ tình hình, không cần chỉ rõ họ tên thì cũng biết là cô.” Lâm Kinh Vũ liếc cô: “Phiền toái là ở chỗ cô quả thật có ô dù.”

“…” Trì Trĩ Hàm có chút mất tự nhiên, nhìn thoáng qua ô cửa sổ vẫn kéo kín rèm.

“Cô định cứ tiếp tục làm mãi sao?” Lâm Kinh Vũ cũng theo ánh mắt Trì Trĩ Hàm nhìn thoáng qua cửa sổ, sau đó xoay người nhìn nhìn đạo diễn vẫn đang gọi điện thoại gần đó, đè giọng xuống: “Người kia ở đây?”

“…” Trì Trĩ Hàm cúi đầu.

Cô có chút khó chịu.

Tề Trình dần bình phục, cô cũng dần quay trở lại cuộc sống của mình.

Sau đó phát hiện ra, căn nhà lớn tách biệt và cuộc sống của cô cách nhau rất xa.

Gần nửa năm liên tục ngăn cách đã khiến rất nhiều đồng nghiệp nảy ra đủ loại đồn đoán kỳ lạ.

Đây cũng không phải lần đầu tiên Lâm Kinh Vũ nói với cô những lời này.

Cô cũng biết, ông ta đã bắt đầu cân nhắc đầu bếp mới, chuẩn bị cho việc cô có thể rời đi bất cứ lúc nào.

Hai ngày trước lúc gặp cô, Thích Tình cũng vô cùng buồn bực hỏi cô, có phải cô thật sự định cứ như vậy mà gả vào nhà giàu hay không, cô ấy cảm thấy với chỉ số thông minh của cô mà gả vào nhà giàu thì sẽ bị hai chữ nhà giàu này ăn đến mức cặn cũng không còn.

“Cậu thử bàn bạc với người đàn ông của cậu một chút xem nếu thật sự ở cùng nhau thì cậu có thể không cần bỏ công việc của cậu hay không?” Thích Tình nhíu mày khuyên nhủ: “Mặc dù công việc này không phải để mưu sinh nhưng cũng là công việc mà cậu thật sự thích, để đến được vị trí hiện tại đã phải chịu biết bao khổ sở, cậu thật sự không làm nữa sao?”

Tất cả mọi người ở bên cạnh cô đều đã quên rằng, cô là ký hợp đồng, nửa năm nay cô vẫn làm đầu bếp, vẫn dốc lòng dốc sức vì chuyện ăn uống của Tề Trình, vẫn mỗi tháng lĩnh lương đều đặn.

Từ trước tới giờ cô đều không nghĩ rằng sẽ buông bỏ cái nghề này.

Nhưng thái độ của những người bên cạnh sau khi cô quay trở lại cuộc sống trước kia khiến cô có loại ảo giác rằng, chẳng lẽ là chính cô đang tự lừa mình dối người.

“Tại sao lại phải nghỉ?” Trì Trĩ Hàm vẫn cúi đầu, sự tức giận vì vừa rồi bị Tề Trình cúp điện thoại cộng thêm cảm giác chán nản vì bị hiểu lầm lần nữa khiến giọng điệu cô trở nên mất ổn định: “Tôi từng nói tôi muốn bỏ nghề đầu bếp rồi hả?”

“Trọng tâm công tác là ở hợp đồng, là ông đã giúp tôi xem qua rồi bảo tôi ký, ông đã quên rồi sao?” Bản hợp đồng mà Tề Trình nói là vẫn còn lỗ hổng, bản hợp đồng mà Lâm Kinh Vũ và ông chủ đều đã xem qua nhưng lại đều không có ý kiến gì về lỗ hổng đó.

Câu nói cuối cùng kia hơi lớn giọng, đạo diễn đang ngắm nghía cảnh sắc xung quanh dừng bước, sờ sờ cái mũi, lại bắt đầu đi vào trong rừng.

Lâm Kinh Vũ im lặng.

Trì Trĩ Hàm hít sâu hai lần, cũng im lặng.

Cô không định nói chuyện này ra.

Đứng ở lập trường của Lâm Kinh Vũ và ông chủ, người nhà họ Tề là không thể trêu vào, huống hồ nhà họ Tề còn mua luôn quyền kinh doanh công ty bọn họ.

Dù là lúc đó có chỉ ra lỗ hổng, bảo Tề Ninh sửa lại thì cũng chỉ là thay đổi góc độ thay đổi phương pháp nói chuyện mà thôi.

Đáng thương cho những con người nhỏ bé trong xã hội.

Tất cả mọi người đều biết rõ quy tắc của người trưởng thành.

Cho nên, ngay từ lúc ban đầu, cô đã không hề trách Lâm Kinh Vũ.

Khoảng thời gian cô ở lại căn nhà lớn đã khiến bọn họ cũng đặt luôn cô vào cùng chỗ với người nhà họ Tề.

Không nói được một cách rõ ràng, nhưng thật sự có cảm giác xa lánh.

“Hợp đồng còn mấy tháng nữa?” Lâm Kinh Vũ đá lên hòn đá nhỏ trên mặt đất một cái.

“Năm tháng, cộng thêm mấy ngày.” Trì Trĩ Hàm hít hít cái mũi.

“Còn gia hạn nữa không?” Lâm Kinh Vũ lại đá hòn đá nhỏ lúc nãy trở về.

“… Không phải ông là người đại diện của tôi sao?” Đáp ngay lập tức.

“Bọn họ trả tiền lương rất cao, tất nhiên là tôi hy vọng sẽ gia hạn hợp đồng, nhưng mà như thế thì có phải là có chút công tư không rõ ràng không?” Lâm Kinh Vũ chắp tay sau lưng, nhìn cô.

“Vốn dĩ tôi nấu cơm là vì muốn nhận tiền mà!” Chỗ nào công tư không rõ ràng hả?

“Vậy được.” Lâm Kinh Vũ liên tục vỗ vai Trì Trĩ Hàm: “Có những lời này của cô là được rồi.”

“Nhưng mà nếu anh ấy đã hồi phục thì không được tính phí điều trị nữa, ông chỉ có thể đòi giá của đầu bếp…” Sau khi nói một câu đúng lý hợp tình thì cảm thấy có chút mất mát.

Thật ra ngoại trừ nấu cơm ra, trên phương diện điều trị, việc cô làm nghiêm túc nhất cũng chỉ là theo dõi anh uống thuốc và gửi email mỗi tối, vừa nghĩ như vậy lại thấy mức tiền lương này quả thật đủ để khiến Lâm Kinh Vũ gộp chung cô vào với nhà họ Tề.

Lâm Kinh Vũ nghiêng nghiêng đầu trừng cô.

Sau đó tiếp đón vị đạo diễn ở gần đó đang hết sức buồn chán nhưng lại không dám bước tới: “Vào đi thôi, vào trong nhìn thử xem?”

Lúc bước lên bậc thềm, ông ta nhỏ giọng oán trách Trì Trĩ Hàm một câu: “Con nhóc chết tiệt này, thật là con mẹ nó thù dai.”

Trì Trĩ Hàm cúi đầu cười.

Ánh mắt lại liếc về phía phòng của Tề Trình.

Anh đã đi vào, rèm cửa sổ lại kín mít.

Di động cũng không vang lên nữa.

Hai người bọn họ cần phải giải quyết cái thói quen xấu chỉ cần một câu không hợp ý là sẽ lập tức cúp điện thoại này.

Anh rất dễ để tâm vào chuyện vụn vặt.

Mà cô lại rất ghét anh đột ngột chiến tranh lạnh như vậy.

Mỗi lần bị anh cúp điện thoại, cô đều càng nghĩ càng tức giận.

***

Cô đã thu dọn phòng bên đối diện, đưa tất cả các thiết bị chữa bệnh có liên quan tới Tề Trình lên căn phòng nhỏ trên tầng ba rồi khóa lại, phòng ngủ lúc trước cô ngủ cũng đã khóa lại, sợ nhiều người nhiều miệng, lỡ như bị người khác nhìn ra manh mối gì, truyền ra ngoài sẽ gây bất lợi cho Tề Trình.

Nhưng như thế cũng không thể ngăn được lời tán thưởng của đạo diễn.

“Sau này tất cả các video chúng ta cứ đến đây quay đi!” Đạo diễn kích động xoa xoa tay, lại muốn ôm lấy Trì Trĩ Hàm nhưng bị cô nhanh nhẹn tránh được.

“Cô nhìn độ cao này, ánh sáng này, còn cả quang cảnh xung quanh nữa.” Đạo diễn không hề để ý, tiếp tục xoa xoa tay: “Quay ở đây chắc chắn sẽ tạo được hiệu quả cao gấp mấy lần trước kia đấy!”

“Tôi e là không được đâu.” Lâm Kinh vũ đã bắt đầu bảo mấy người trợ lý bày biện vật dụng của các nhà tài trợ, nghe được giọng điệu phấn khởi của đạo diễn thì không hề nể nang gì dội một chậu nước lạnh.

“Tại sao?” Đạo diễn cau mày khó chịu.

“Đây là sản nghiệp nhà họ Tề, tâm tư của kẻ có tiền thế nào, anh hỏi tôi tôi đi hỏi ai đây.” Lâm Kinh Vũ trả lời rất thuận miệng, chỉ là đáp xong thì lườm Trì Trĩ Hàm một cái.

Trì Trĩ Hàm hít hít cái mũi.

Sau khi đi vào đây, cô cũng không được tự nhiên.

Bởi vì cô phát hiện ra, camera đang mở.

Chứng sợ giao tiếp không hề khá hơn chút nào, thế mà lúc này Tề Trình lại đi mở camera.

Hiện giờ trong căn phòng này có ít nhất là sáu, bảy người đang đi tới đi lui, cảnh tượng ồn ào, hỗn loạn.

Anh đây là… muốn cô lo chết sao?

“Tiểu Trì! Chỗ đó để lấy ánh sáng đấy! Cô ngẩn người cái gì thế?” Đạo diễn đi tới vỗ đầu cô một cái, xoay người, kề sát lỗ tai Trì Trĩ Hàm nhỏ giọng nhắc nhở: “Yêu đương rồi sao? Muốn xem điện thoại? Làm việc trước đi đã, nếu không tôi sẽ ném điện thoại của cô vào trong chảo dầu đấy!”

“…” Trì Trĩ Hàm đỏ mặt đẩy đạo diễn ra, theo bản năng lại nhìn thoáng qua camera.

“Đứng ở đây này!” Đạo diễn chẳng để ý tới vẻ mặt rối rắm của cô, nửa lôi nửa kéo cô tới bồn rửa ở chính giữa phòng.

“Cô biết rõ vóc dáng cô mà, thấp có một đoạn như vậy, tôi phải đặt cô đúng chỗ thì mới có thể làm nổi bật được bộ ngực của cô.” Đạo diễn lại bắt đầu chỉ tay năm ngón.

Anh ta rất thích nói mấy lời này.

Tất cả mọi người đều đã quen, lúc có người mẫu nam thì anh ta còn nói năng kỳ quái hơn.

Cho nên mọi người vẫn cứ người nào tự bận việc người nấy, Trì Trĩ Hàm đàng hoàng đứng ở vị trí đã được vạch ra cho mình, nghe lệnh làm bộ thái thức ăn, rửa rau, xoay người.

Vất vả lắm mới tranh thủ được vài giây rảnh rỗi giữa một loạt lời lải nhải của đạo diễn, chăm chú nhìn lên camera.



Đóng rồi.

Không chỉ đóng mà còn xoay ống kính đi 180 độ.

Quay đuôi về phía cô.



Thế này xong rồi…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.