Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44
Chương sau
Mun đăng Chap mới đây. Nhưng các chị làm ơn bớt giận,tha cho Ngọc Huyền để Mun còn có người để mà viết. Tối hôm qua thế nào mà nó ngủ quên mất. Tỉnh dậy chưa thấytrời,chưa thấy đất đã thấy ngay bản mặt hắn đang nhìn chằmchằm làm nó hết hồn. -Á á! Anh làm gì vậy? -Ngắm em ngủ. Không được sao? -Đâu cần dí sát như vậy? -Nhìn gần nó mới thú vị chứ? -Không thèm nói với anh nữa,em đi VSCN đây. 15 phút sau,nó bước ra,đã thấy trên tay hắn cầm một tô cháothơm phức,dáng đứng cung kính. Nó mỉm cười,ngồi xuống trướcmặt hắn,bắt đầu hành con người ta. -Anh đút cho em ăn đi. -Tuân lệnh! Hắn định ngồi xuống giường thì nó phán cho một câu xanh rờn. -Không được ngồi. -Sao thế? Đứng cao lắm! -Cao thấp gì,anh làm cách nào em không biết nhưng không được ngồi.(Bây giờ đến phiên chị ấy hành lại đây). Hắn thở dài,quỳ một chân xuống,tay múc muỗng cháo,thổi nguội rồi đưa đến trước mặt nó: -Đây thưa công chúa! -Ưm… -Người thấy sao ạ? -Cũng được đấy. -Vậy thì ăn tiếp muỗng nữa nè! Tốc độ ăn của nó vốn dĩ đã nhanh thì ăn cháo dĩ nhiên cònnhanh hơn,chỉ cần đút rồi nuốt,đút rồi nuốt,quá đơn giản. Nênviệc ăn kết thúc trong nhanh chóng. Bây giờ chúng ta qua cảnhkhác. 1 2 3 Action! Vấn đề là thế này. Hôm nay hắn có một cuộc họp quan trọngvới các cổ đông và mấy ông chúa tể hội đồng quản trị à lộnchủ tịch hội đồng quản trị,nhưng rút kinh nghiệm lần trước nên không đưa nó đến công ty nữa. Thế là nó đành ngồi ở nhà mộtmình với bao nhiêu là lời dặn phải ngồi im không được quậyphá. Chán quá nên đi ngủ cho rồi. Nhưng mà chưa ngủ được bao lâu thì có tiếng bấm chuông. Thế là nó đành rời chiếc giường êmái,lết thân xuống xem ai đến. -Xin chào. Cô nhớ tôi chứ? -Cô…cô là… -Tôi là Ngọc Huyền,lần trước chúng ta đã gặp nhau rồi đó! -Cô…cô đến đây làm gì? -Thì chỉ là lần trước tôi gặp cô,tôi đã có vài hành động không tốt nên hôm nay đến để xin lỗi. -Thật vậy sao? -Phải,tôi có mua bánh cho cô nè. Mở cửa đi. -Bánh gì vậy? -Là bánh cao cấp của Mỹ,ngon cực kì,ở Việt Nam không có đâu! -Woa,nghe ngon quá. -Vậy cô mở cửa đi! -Nhưng mà… -Sao nữa? Tôi đến đây với thiện chí mà. -Tôi biết nhưng…tôi không biết cách mở cửa. Nghe câu này là cô ta suýt té ngửa,lầm bầm trong đầu :”Người đâu mà ngu vậy?”. Tuy thế cũng không thể trách nó được,bởi vì cửa nhà hắn được khóa bằng mật khẩu,mà nó thì có biết đâu. Cô ta ngán ngẩm chỉ nó: -Cô bấm số mật khẩu vào cái bảng kia đi. -Số bao nhiêu? -Haizzz,ở trong nhà mà không biết mật khẩu nhà là sao? Đúng rồi,đợi tôi xíu. Cô ta đi nghe điện thoại một lát,sau đó quay lại với nụ cười giả tạo trên môi. -Được rồi. Số là 411711611. (Đố ai giải được dãy số này nghĩa là gì?) -Được rồi này. -Tốt,mở cửa ra đi. Nó vui vẻ tiếp Ngọc Huyền,trong cái đầu trong sáng và suynghĩ có hạn kia thì chỉ nghĩ tới hộp bánh và những điều tốt đẹp thôi. Cô ta cũng nói chuyện với nó,vui vẻ cười đùa,chẳngcó vẻ gì là hại nó cả. Vậy nên nó không nghi ngờ gì và cắmcúi ăn hộp bánh (Đây là một ví dụ minh họa cho bụng khôngđáy,ăn riết mà không bao giờ mập). Nhưng có cái gì đó hơi làlạ. Nó ăn bánh nhưng sau đó cảm thấy rất mệt,đầu quay cuồng,sau đó ngất xỉu xuống đất và không biết gì hết… Ào. Một xô nước lạnh đổ xuống cơ thể làm nó tỉnh dậy.Trước mặt nó bây giờ là một mảng đen thui,tối om,lạnh lẽo.Bỗng đèn vụt sáng,làm nó chói mắt,sau đó thì nó mới thấyxung quanh là những tên to lớn,xăm trổ đầy mình,mặc đồ đen từđầu đến chân,mặt đầy vết sẹo,nhìn qua là biết đầu gấu. Cómột tiếng cười vang lên. Chiếc ghế trước mặt nó xoay lại.Chính là Ngọc Huyền. Cô ta cười một cách đắc thắng,bước tớitrước mặt nó và “Bốp”. Một cú tát làm má phải nó đau êẩm,tuy thế nó không thể phản kháng vì tay chân đã bị tróichặtn -Tôi đang ở đâu đây? Tại sao cô làm vậy với tôi? -Mày đang ở một nơi mà không ai biết và cũng không ai có thể cứu mày đâu. Còn tại sao à? Mày nghĩ mày là ai mà đi quyếnrũ anh Phong của tao hả?-Cô ta hét vào mặt nó. -Nhưng anh ấy đâu phải của cô? -Không phải ư? Anh ấy là chồng sắp cưới của tao? -Nhưng anh ấy không yêu cô,cô cũng biết mà. -Im đi! Tất cả là vì mày! Cô ta tát thêm một cái vào má trái khiến nó đỏ ửng lên. -Vậy nên,hôm nay tao muốn nói,mày hãy tránh xa anh ấy ra. -Sao có thể như vậy chứ? -Không thể sao? Được thôi,rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Cô ta quay qua đám đầu gấu: -Được rồi. Hôm nay,tôi giao cô ta cho các người,hãy làm chothật tốt. Số tiền còn lại,tôi sẽ chuyển qua tài khoản củamấy người. -Được thôi. Cứ giao cho chúng tôi.-Một tên trọc đầu lên tiếng. -Tốt. Tôi đi trước. Cô ta bước ra ngoài,cánh cửa được khóa lại,bên ngoài có cảbốn tên vệ sĩ canh gác. Còn bên trong,cái tên đầu trọc tiếnđến gần nó,lấy tay bóp mặt nó,giở giọng dê xồm: -Cô em cũng xinh đẹp quá nhỉ? Hôm nay vui vẻ với anh một đêm nhé! Đến đây thì nó hoảng sợ thật sự. -Áá! Mau buông tôi ra! -Cứ la hét thoải mái đi. Không ai nghe thấy cô em đâu. Để anh cởi trói cho em rồi chúng ta vui vẻ với nhau nhé. Tên đầu trọc vừa cởi trói đá bị nó đá ngay một cái vào bụng. Tên đó ôm bụng ngã xuống,la hét mấy tên đàn em: -Khốn khiếp. Giữ cô ta lại. Mấy chục tên xông vào nó,giữ tay chân nó. Tên đầu trọc đóđứng dậy,tát nó một cái,sau đó thì bắt đầu sờ soạng lungtung trên người nó. Dù nó có phản kháng thì cũng không thểthoát khỏi. Và nó bắt đầu hoảng loạn lên khi gã đầu trọc đóbắt đầu xé váy nó và hành hung nó…
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44
Chương sau