Bệnh viện...
Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra,nó và anh đang ngồi thất thần ở ngoài lập tức bật dật như lò xo,đồng thanh:
-Ngọc Linh có sao không bác sĩ?
-Cô bé không sao,không có chấn thương nghiêm trọng,chỉ là bị gãy chân bên phải,bó bột vài tuần là ổn.
-A,cảm ơn bác sĩ!
Vị bác sĩ già,gật đầu,rồi bỏ tay vào túi áo blouse và đimất. Hai người kia lập tức lao vào trong phòng,lay lay cô mà hỏi lấy hỏi để:
-Ngọc Linh,em / cậu có sao không?
Cô không trả lời,ngước lên mới thấy vẫn đang ngủ,hai người kialập tức ý thức được việc làm của mình,gật đầu chào cô y táđang nhìn hai người họ như hai tên bệnh,sau đó mới nói:
-Cô ấy vẫn chưa tỉnh đâu,đợi khoảng 1 tiếng nữa đi!
Sau đó cũng ra ngoài. Hai người họ ngồi xuống ghế. Nó nắm chặt lấy tay cô,giọng nghèn nghẹn:
-Tất cả là do tớ nên cậu mới bị như vậy,tớ xin lỗi.
-Không sao đâu Bảo Ánh,đây cũng không hẳn là do lỗi của em mà.
-Cảm ơn anh,anh Bảo,anh đúng là một người tốt!
-Bảo Ánh này,chuyện của Hoàng Phong...
-Anh đừng nói đến nữa,em không muốn nghe!
-Không phải như em nghĩ đâu Bảo Ánh. Hoàng Phong hành xử nhưvậy là có nguyên do,tất cả là vì cậu ta quá yêu em,không muốnem chịu khổ...
-Quá yêu em? Không muốn em chịu khổ? Yêu em mà lại nói khôngquen em ư? Yêu em mà lại ngồi chung với Ngọc Huyền ư? Trong khi em bị người lạ bắt đi thì anh ấy đã làm gì? Tại sao cứu em chỉ có anh và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-bup-be-hay-nho-em-thuoc-quyen-so-huu-cua-toi-day/1907839/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.