Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra,nó và anh đang ngồi thất thần ở ngoài lập tức bật dật như lò xo,đồng thanh:
-Ngọc Linh có sao không bác sĩ?
-Cô bé không sao,không có chấn thương nghiêm trọng,chỉ là bị gãy chân bên phải,bó bột vài tuần là ổn.
-A,cảm ơn bác sĩ!
Vị bác sĩ già,gật đầu,rồi bỏ tay vào túi áo blouse và đimất. Hai người kia lập tức lao vào trong phòng,lay lay cô mà hỏi lấy hỏi để:
-Ngọc Linh,em / cậu có sao không?
Cô không trả lời,ngước lên mới thấy vẫn đang ngủ,hai người kialập tức ý thức được việc làm của mình,gật đầu chào cô y táđang nhìn hai người họ như hai tên bệnh,sau đó mới nói:
-Không phải như em nghĩ đâu Bảo Ánh. Hoàng Phong hành xử nhưvậy là có nguyên do,tất cả là vì cậu ta quá yêu em,không muốnem chịu khổ...
-Quá yêu em? Không muốn em chịu khổ? Yêu em mà lại nói khôngquen em ư? Yêu em mà lại ngồi chung với Ngọc Huyền ư? Trong khi em bị người lạ bắt đi thì anh ấy đã làm gì? Tại sao cứu em chỉ có anh và Ngọc Linh? Tại sao? Tại sao?-Nó hét lên,nước mắt lăn trên má.
-Em bình tĩnh đi. Anh biết là em rất giận,nhưng em phải nghe anh giải thích đã!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]