Chương trước
Chương sau
Một bữa cơm, đều là Mạc Du Uyên nói chuyện, Lục Khánh Huyền ở cạnh tiếp lời, Hàn Công Danh luôn nói khi Mạc Du Uyên sắp lên cơn tức.
Cứ như vậy miễn cưỡng qua một tiếng, ba người mới ăn cơm xong.
Về đến nhà, Mạc Du Uyên có chút tức giận ngồi trên sô pha, khoanh tay ôm ngực, vẻ mặt khó chịu, không phải cô không biết Hàn Công Danh chỉ qua loa, nhưng trong lòng vẫn cứ thích anh.
Nếu làm căng mối quan hệ của hai người thì có lẽ cả cơ hội gặp mặt cũng không có.
“Làm sao vậy, ai lại làm cho con không vui?”
Châu Bích Loan bước xuống lầu, nhìn thấy cô bĩu môi hờn dỗi, liền buồn cười hỏi.

Mạc Du Uyên bị bà nói có chút xấu hổ, lay tay bà nói: “Mẹ, mẹ xem vào lễ mừng thọ của ông nội, con nên mặc gì thì được, hay là bảo Công Danh làm bạn trai của con.”
“Nhưng nói trực tiếp cũng không quá tốt” “Con nên chú ý tới quà cho ông nội hơn mới phải” cbl VỖ VỖ tay cô và nói bất lực.
Mạc Du Uyên bĩu môi: “Có liên quan gì, dù sao năm nào cũng là do mẹ chuẩn bị, con thấy ông nội nhận được gì cũng đều vui cả.”
Cô không muốn lo lắng về điều này, đến lúc đó cô phải ăn mặc đẹp một phen, trở thành tiêu điểm của toàn trường, lúc đó Hàn Công Danh nhất định có thể phát hiện ra cô đẹp hơn ngày thường.
“Du Uyên, con nên hiểu chuyện hơn, không nên quá chăm chú vào người đàn ông kia”
Người mà con gái thích, làm mẹ đương nhiên phải đi tra xét một phen, chỉ là một con phượng hoàng trong thôn, không cùng đẳng cấp với người nhà họ Mạc bọn họ, nói chuẩn hơn thì là một trời một vực, sao có thể thể gả con gái cho một người không có gia thế, bối cảnh, cũng không có mạng lưới quan hệ gì chứ.
“Mẹ, không phải mẹ nói nếu con thích Công Danh thật thì sẽ không can thiệp vào tự do hôn nhân của con sao? Mạc Du Uyên nghe cb nói xong thì không vui.
Trong mắt cô, Hàn Công Danh cái gì cũng tốt, cho dù là gương mặt hay tài trí đều tốt hơn so với mấy cậu ấm chỉ biết ăn chơi, diễu võ giương oai dựa vào người nhà kia. Anh hoàn toàn là nhờ vào năng lực của bản thân mới có được ngày hôm nay.
Đây mới là người đàn ông có khí phách, đương nhiên gia thể mặc dù kém một chút, có điều nhà của cô đã đủ giàu rồi, không cần phải dùng hình thức thông gia để dệt hoa trên gẩm nữa.
“Sao, mẹ còn không được nói à, con thật sự thích nó?” chỉ thấy cô bảo vệ Hàn Công Danh như vậy, trong lòng liên cân nhắc đến cái khác.
Bây giờ muốn tách Du Uyên và người đàn ông kia ra thì không có khả năng, có điều nếu cô thật sự thích thì cũng không phải chuyện xấu.
Tạm thời có thể lợi dụng.
Nếu là trước kia, Mạc Du Uyên làm theo ý mình thì nhất định sẽ biết mở lời thừa nhận, lần này lại thẹn thùng gật đầu.
Cô thật sự thích Hàn Công Danh, cũng không hiểu sao, thích là thích, không cách nào thay đổi.
“Du Uyên, con nhất định biết là gia đình chúng ta không cho phép hôn nhân như vậy.”
chỉ còn chưa nói xong, Mạc Du Uyên đã kích động nói: “Vì sao, đã là thời đại nào rồi mẹ, chẳng lẽ còn phải môn đăng hộ đối? Với cả mẹ cảm thấy có gia đình nào ở Đà Nẵng này xứng với nhà họ Mạc chúng ta?”
“Mẹ còn chưa nói hết, con kích động cái gì?”
Châu Bích Loan không giận, vẫn chậm rãi nói: “Nhà họ Mạc đúng là không cần thông gia củng cố địa vị, nhưng con thấy Hàn Công Danh sẽ chịu được sao?”
“Có ý gì, vì sao Hàn Công Danh lại không chịu được ạ? Mạc Du Uyên ngây người hỏi.
“Mẹ biết người con gái mẹ thích đương nhiên ưu tú, nhưng cũng vì ưu tú nên lòng tự trọng rất cao, cao hơn so với người bình thường rất nhiều.”
Bà thấy con gái lại định phản bác thì dịu dàng nói: “Con đừng vội kích động, chờ mẹ nó xong thì hãy ngẫm lại”
Mạc Du Uyên gật đầu, chờ bà nói tiếp.
“Con là cô chủ nhà họ Mạc, nổi tiếng bên ngoài, cho dù đi tới đâu cũng được vạn người chủ ý, nhưng cậu ta không giống, cậu ta chỉ là người bình thường, cho dù có năng lực nhưng trong mắt người ngoài, ánh hào quang của cậu ta không đủ để xứng đối với con”
“Con hiểu chưa, đối với một người đàn ông kiêu ngạo mà nói, cái này còn khó chịu hơn so với việc giết chết cậu ta, cho dù cậu ta thích thì cũng vì những chuyện này mà rút lui”
Mạc Du Uyên lẩm bẩm: “Cho nên anh vì lòng tự trọng và mặt mũi mới từ chối con, vẫn không dám nói thích con?”
Cô vẫn luôn không hiểu, lúc này được mẹ khơi thông thì lại càng lo lắng và Sợ hãi.
“Mẹ, vậy phải làm sao, Hàn Công Danh sẽ nghĩ như vậy ư?”
“Con đừng sốt ruột, mẹ biết con thích cậu ta, đương nhiên sẽ giúp con nghĩ cách.”
Châu Bích Loan an ủi.
“Con biết mẹ là tốt nhất mà, vậy giờ con nên làm gì, cũng không thể vứt bỏ thân phận được.
“Nói gì ngốc vậy.”
Châu Bích Loan ấn trán cô một cái: “Chỉ cần con có một vị trí ở Thịnh Hoa, thì cần gì lo lằng những chuyện này?”
“Mẹ, con không hiểu ý mẹ, con ở Thịnh Hoa thì có liên quan gì tới hdc chứ?” “Đồ ngốc, chỉ cần con vào Thịnh Hoa thì có thể kéo Hàn Công Danh vào cùng, đến lúc đó cho cậu ta chứng minh năng lực, những người khác sẽ không coi thường nữa”
“Nhưng như vậy có được không ạ?” Mạc Du Uyên không muốn vào Thịnh Hoa lắm: “Anh đang quản lý rất tốt mà, Hàn Công Danh làm gì còn chỗ bộc lộ tài năng, không được không được, không bằng cử ở Cảnh Minh còn tốt hơn.
“Bây giờ là thời cơ tốt, anh của con vì một người phụ nữ mà đang loay hoay đến sứt đầu mẻ trán, công việc của công ty cùng quản lý ít, một lòng đều đổ vào người phụ nữ kia, nếu không thì cũng mỗi ngày ở bệnh viện.”
Châu Bích Loan thở dài một hơi rồi tiếp tục nói: “Công ty cũng không hoàn toàn là nhà họ Mạc, vẫn phải nghe ý kiến của cổ đông, nếu tiếp tục như vậy thì cũng ảnh hưởng đến công ty của nó.”
“Vì sao không nói với anh?” Chuyện đã nghiêm trọng đến vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.