“Cậu, cậu đến khi nào vậy?” Gương mặt của Hạ Nhược Vũ đỏ bừng, cô quay đầu sang nói với cô ấy. Trần Hạ Thu Phương liếc mät nhìn Mạc Du Hải đang đứng phía sau cô, nhỏ giọng nói: ‘Mới đến cách đây không lâu, tôi nghe nói chẳng phải cậu bãt đầu tới đây từ một tiếng trước hay sao, chăng lẽ là đi bộ đến đây?” Vậy mà cậu lớn nhà họ Mạc lại đồng ý, quả là đáng kinh ngạc. “Tôi nghĩ không xa lầm nên đi bộ đến đây. Hạ Nhược Vũ cố tình giả ngu. Kiều Duy Nam đang đứng bên cạnh chậc chậc hai tiếng: “Hai người thật là lãng mạn, kiên quyết đi bộ suốt hai tiếng đồng hồ. Chúng tôi cũng đã đợi trong vòng hai tiếng rồi đấy “Anh mà đợi sao? Tôi thấy anh đang trêu hoa ghẹo nguyệt thì có” Trên suốt toàn bộ quá trình, Trần Hạ Thu Phương đã nhìn thấy không biết bao nhiêu phụ nữ tiếp cận anh ta, đáng giận nhất chính là bất cứ ai đến anh ta đều cho số điện thoại, cô ấy vừa nhìn thấy dáng vẻ đa tình đó là lập tức cảm thấy tức giận. Cả một cái điều hòa nhiệt độ ở giữa. Kiều Duy Nam trều hoa ghẹo nguyệt đến nôi trên trán đổ đầy mồ hôi, anh ta ra vẻ phong lưu và nói: “Chẳng còn cách nào khác, ai bảo không có gì có thể cưỡng lại sức hấp dân của tôi cơ chứ” “Tôi thấy anh nghĩ nhiều rồi, nếu không tin thì anh nhìn xung quanh đi.” Trần Hạ Thu Phương nói với vẻ cười trên nöi đau của người khác. Kiều Duy Nam không tin, anh ta nhìn thấy người phụ nữ lúc trước còn nhìn mình với dáng vẻ ngượng ngùng, nhưng lúc này đây lại dán mät nhìn thẳng vào Mạc Du Hải, anh ta lập tức cảm thấy đau lòng, chỉ cần có bạn thân ở bên cạnh thì vẻ đẹp trai của anh ta lại không có chô để phát huy. Không, đúng hơn là hào quang lập tức bị anh che mất. Anh ta chỉ có thể hậm hừ: “Thôi đi, bọn họ đều là một đám phụ nữ nông cạn” “Quả là hai người có tình ý với nhau” Hạ Nhược Vũ nhíu mày nhìn dáng vẻ bọn họ không coi ai ra gì mà đấu võ mồm với nhau, lúc đầu cô còn tưởng răng Tinh Giang có ý với Thu Phương, xem ra Thu Phương có thể nói chuyện cùng với bất cứ ai. Ngoại trừ tảng băng kia ra. “Nhược Vũ, sao cậu lại nói như vậy cơ chứ, tôi mà có tình ý với tên ngốc ư, anh ta chỉ là một con công huệênh hoang khoác lác mà thôi” Trần Hạ Thu Phương trưng ra vẻ mặt cực kỳ chán ghét. Kiều Duy Nam cũng không chịu thua kém: ‘Vậy cũng còn hơn những người không có ai thèm dòm ngó, đơn chăn gối chiếc.” “Kiều Duy Nam, anh nói ai đơn chăn gối chiếc!” “Cô nói ai là chim công!” Thấy hai người lại säp cãi nhau, Hạ Nhược Vũ nhanh chóng tách hai người ra: “Hai người đã đi dạo chưa?” “Chưa, còn đang đợi cậu đấy” Trân Hạ Thu Phương vừa thở phì phì vừa nói. “Tôi và Duy Nam lên lầu trước, hai người đi dạo dưới lầu đi” Khi thân hình cao lớn của Mạc Du Hải vừa đứng ở bên cạnh Hạ Nhược Vũ, Trần Hạ Thu Phương lập tức co rụt đầu lại, không dám nói thêm một câu nào nữa. “Hai người bận việc của mình là được, tự chúng tôi có thể giết thời gian” Hạ Nhược Vũ nhìn bạn thân của mình với vẻ buôn cười, bình thường cô ấy luôn không sợ trời không sợ đất, nhưng không hiểu vì sao khi gặp Mạc Du Hải, cô ấy lại giống như gà con gặp phải sói xám vậy. Kiều Duy Nam vô vô vào phía sau đầu của Trần Hạ Thu Phương và nói: “Ôi, nhóc con đáng thương, chờ tôi kết thúc cuộc họp sẽ giới thiệu cho cô mấy anh chàng đẹp trai.” “Biến” Trần Hạ Thu Phương trực tiếp nổi giận, cô ấy hất tay Kiều Duy Nam ra, như vậy còn chưa đủ, cô ấy nhanh chóng giơ chân đá thẳng vào “vũ khí” nửa đời còn lại của ai đó. “Ô, kỹ năng cũng không tệ đấy, cô học được ở đầu vậy?” Kiều Duy Nam cảm thấy hơi kinh ngạc, cơ thể của anh †a nhanh chóng tránh thoát. “Đúng là quá tàn nhân, nếu như bị cô đá trúng, chắc hàng nghìn cô gái phải khóc ngất đi mất thôi, như vậy thì tội lõi quá.” “Tôi không đánh chết anh đâu” Trần Hạ Thu Phương càng tức giận hơn, cô ấy trực tiếp trình diện toàn bộ chiêu võ của mình ở cửa khách sạn. Trong lòng cô, Kiều Duy Nam chỉ là một bác sĩ nội khoa ‘yếu đuối, cú đá vừa rồi không đánh trúng anh ta chỉ là ngoài ý muốn mà thôi. Nhưng cô ấy tung ra bao nhiêu chiêu võ thì cũng đều bị người ta giải quyết một cách dẻ dàng, điều đó chứng tỏ kỹ năng của anh ta cũng không thua kém cô ây. Vốn dĩ hôm nay đã có nhiều người lên núi rồi. Khi nhìn thấy một đôi trai xinh gái đẹp đang xảy ra mâu thuân và ra tay đánh nhau, quan trọng nhất là kỹ năng của người phụ nữ cũng không tồi, không phân thăng bại với người đàn ồng. Tất cả đều ngạc nhiên nhìn về phía bên này, không ai nhớ ra việc phải đi gọi bảo vệ. Còn có một số người thích hóng chuyện đứng bên cạnh cổ vũ: “Người đẹp cấn thận một chút, đừng nhẹ dạ nhé.” “Khốc liệt quá, tuyệt vời” “Đúng là phụ nữ không thua đấng mày râu, người đẹp đã có bạn trai hay chưa, có muốn xem xét đến tôi hay không?” “Mạc Du Hải, anh mau ngăn cản bọn họ đi” Hạ Nhược Vũ đứng ở bên cạnh nhìn thấy vậy thì không khỏi lo lãng, nếu Kiêu Duy Nam không để ý mà đánh phải Thu Phương thì làm sao bây giờ. Thấy cô sốt ruột, Mạc Du Hải trực tiếp đi tới đè bả vai của Kiều Duy Nam lại, Kiều Duy Nam đột nhiên không để ý nên bị ăn một cú đấm vào bụng, anh ta đau đến nồi kêu lên một tiếng. Trần Hạ Thu Phương cũng không ngờ được räng mình có thể đánh trúng Kiều Duy Nam, cô ấy đã dồn bảy đến tám mươi phần trăm sức lực của mình vào cú đấm này, trong mät lập tức hiện lên vẻ lo lăng và bối rối. “Này, Kiều Duy Nam, anh không sao chứ, vừa rồi tôi không cố ý đâu” “Hừ…’ Kiều Duy Nam xoa bụng, thở dài một hơi: “Tôi thấy cô cố ý thì có.” Người phụ nữ này là lực sĩ đấy à? Sao lại ra tay mạnh đến như vậy cơ chứ? Anh ta còn nói thêm: “Du Hải, tôi có còn là bạn thân của cậu không đấy” Làm gì có ai giúp đỡ người khác hại bạn thân của mình cơ chứ, tuy răng cú đấm này chẳng hề hấn gì với anh ta cả, thế nhưng anh ta lại rất thiệt thòi. “Một người đàn ông mà lại ra tay với một người phụ nữ, nếu ông cụ mà biết được…” Mạc Du Hải chỉ bâng quơ nói một câu như vậy thôi đã khiến anh †a trở nên nghiêm chỉnh hơn. “Được rồi, cậu thăng rồi, tôi không nói lại cậu” Anh ta chính là Tôn Ngộ Không bị đè dưới núi Ngũ Chỉ, còn ông cụ lại là Phật Tổ Như Lai, anh ta không thể không chịu thua. Nếu như bị ông cụ phát hiện răng anh ta ra tay với người phụ nữ này, cho dù có nói đùa thì lúc về cũng không chỉ bị ăn mấy gậy thôi đâu. Hạ Nhược Vũ rất muốn cười, nhưng cô vân cố kiềm chế lại: “Thu Phương, cậu không sao chứ?” “Tôi không sao” Chỉ là hơi mệt mà thôi. Trò đùa này nhanh chóng kết thúc, những người khác không còn gì để xem nữa nên cũng giải tán. “Anh Du Hải, anh Duy Cửu đang đợi anh ở trên lầu” Một người đàn ông trông giống như quản lý khách sạn bước ra, cúi người trước bọn họ và nói với vẻ kính cẩn. Kiều Duy Nam nghe thấy ông ta nói vậy thì cũng thu lại vẻ cười cợt, sau đó liếc nhìn Mạc Du Hải, chờ anh mở miệng. “Anh dân em lên lầu trước” Mạc Du Hải không để ý mà nghiêng người nói với người phụ nữ đang đứng bên cạnh mình. Hạ Nhược Vũ sửng sốt một chút, sau đó mới phát hiện Mạc Du Hải đang nói chuyện với mình, khi nhìn thấy bên cạnh còn có người khác đang chờ, cô vội vàng läc đầu nói: “Anh không cần phải lo lăng cho em đâu, em bảo nhân viên phục vụ dân em lên đó là được, anh cứ lo chuyện của anh đi: Quản lý khách sạn tiếp lời Hạ Nhược Vũ: ‘Anh Du Hải yên tâm đi. Chúng tôi sẽ cho người dân cô ấy lên lâu. “Em chäc chăn là không có chuyện gì chứ” Mạc Du Hải nhìn cô. Sau khi thấy Hạ Nhược Vũ gật đầu một cách chäc chản, lúc này anh mới đi theo quản lý khách sạn lên lầu. Cánh tay của Trần Hạ Thu Phương nhẹ nhàng đụng một cái vào Hạ Nhược Vũ, trên gương mặt nở nụ cười xấu xa: “Ồ, bác sĩ Du Hải thật sự rất quan tâm đến cậu đấy, có vẻ như không muốn làm ăn luôn kìa”” “Đừng nói linh tỉnh” Hạ Nhược Vũ bị lời nói của cô ấy làm cho đỏ mặt. Cô cũng không hiểu tại sao Mạc Du Hải lại đột nhiên làm như vậy. Ở một của số nào đó trên lầu, người đàn ông nhìn thấy toàn bộ mọi thứ ở tầng dưới, khi nhìn Hạ Nhược Vũ, ánh mät của anh ta không khỏi dừng lại thêm vài giây. “Anh Duy Cửu, anh Du Hải và anh Duy Nam đã lên đây rồi” “Biết rôi” Người đàn ông từ từ hạ tấm rèm xuống.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]