Chương trước
Chương sau
Hạ Nhược Vũ không thể không bội phục vì đẳng cấp của Lục Khánh Huyền cao hơn mình, nếu Lục Khánh Huyền xuyên không về thời cổ đại thì chắc chắn cô ta sẽ là cao thủ cung đẩu, mà với tính tình ngay thẳng của cô thì nhất định sẽ không sống sót qua hai tập Vô hình trung đâm cho cô vài nhát dao.
Mọi phụ nữ đều ghét kẻ thứ ba, đây là điểm chung của tất cả phụ nữ, nhất là trong giới này, mức độ phạm vi của kẻ thứ ba đã trở thành chuyện như cơm bữa, bọn họ lại càng căm ghét kẻ thứ ba hơn Ánh mắt của bọn họ khi nhìn Hạ Nhược Vũ không chỉ là không thân thiện, mà là vô cùng coi thường và ghen ghét Lục Khánh Huyền không làm gì cả, nhưng chỉ nói một câu đã khiến cô phải chịu nhiều sự căm ghét như vậy.
Hạ Nhược Vũ cảm thấy không công bảng, cô dứt khoát không thèm giải thích gì cả, dù sao thì sau này bọn họ cũng sẽ không gặp lại nhau nữa.
Mà sự im lặng của cô lại càng giống như một kiếu thừa nhận lời nói của Lục Khánh Huyền “Ð, tôi đã nói rồi mà, có người nhìn thì trẻ rung thành đạt nhưng lại làm ra mấy chuyện như vậy. Chắc hẳn không phải là lần đầu tiên làm điều đó đâu nhỉ.” “Tuối còn trẻ không chịu học điều hay lẽ phải mà lại học thủ đoạn quyến rũ người khác” “Nếu không thì cô ta lấy tiền ở đâu ở tiêu phí đây?Nói không chừng người ta cũng có chút tài cán đấy”

Khi Lục Khánh Huyền nghe thấy Hạ Nhược Vũ định gọi điện thoại cho Mạc Du Hải thì lập tức đứng ngồi không yên, nếu Du Hải biết cô ta đứng phía sau xúi giục những người phụ nữ này hãm hại Hạ Nhược Vũ, như vậy thì chẳng phải hình tượng dịu dàng và hào phóng của cô ta sẽ bị hủy hoại sao?
“Cảm ơn sự quan tâm của các cậu, các cậu thực sự đã hiểu lầm rồi. Nhược Vũ là bạn gái của Du Hải, mình có thể chứng minh điều này” Cô ta dừng lại một chút, trong nụ cười lộ ra chút bất lực và chua chát: “Hơn nữa mình và Du Hải đã là quá khứ rồi, hiện tại mình thực sự nguyện ý chúc phúc cho hai người bọn họ” Phải là chúc cô chết sớm một chút mới đúng, trong lòng Hạ Nhược Vũ thầm oán hận, Lục Khánh Huyền thật sự rất biết cách ăn nói, một bên nói là chúc phúc cho cô và Mạc Du Hải, một bên lại làm vẻ ta đây vừa không đành lòng lại vừa đáng thương Quả thực khiến người ta cảm thấy vô cùng hứng thú Hạ Nhược Vũ cũng chẳng thèm đối phó với cô ta Sau khi mấy người phụ nữ kia nghe nói mặc dù Hạ Nhược Vũ không phải là kẻ thứ ba nhưng lại cướp bạn trai của bạn tốt mình, biểu cảm trên gương mặt bọn họ cũng không tốt hơn là bao.
“Khánh Huyền à, cậu quá hiền lành mới để một người phụ nữ không biết xấu hổ có ‘thể lợi dụng sơ hở mà chen chân vào.” *Có những người chỉ có vẻ ngoài quyến rũ mà thôi, không biết ở nhà được dạy bảo như thế nào nữa.” “Đúng là mỗi lần ra ngoài đường đều mất mặt mà.” Hạ Nhược Vũ đã nhẫn nhịn năm lần bảy lượt, không phải vì không tức giận mà là vì cô không muốn nổi giận với một đám phụ nữ óc heo này, thế nhưng bọn họ lại ngu xuẩn đến nỗi hết thuốc chữa.
Còn chạm đến ranh giới cuối cùng của cô, “Để tôi nghĩ lại xem nào, chắc hẳn là ba của cô có một nhà máy sản xuất nhựa quy mô không nhỏ đúng không?” Người phụ nữ bị Hạ Nhược Vũ chỉ đích danh sững sờ một lúc, cô ta vừa định mở miệng thì Hạ Nhược Vũ ra hiệu cho cô ta im miệng.
“Xuyt, đừng nói gì hết, người đang đứng bên cạnh cô, nghe nói trong nhà cô ta làm xuất nhập khẩu đúng không? Lại còn là cảng của Thịnh Hoa nữa.” Người phụ nữ kia cũng thay đổi sảc mặt, bọn họ đều không biết rõ hoàn cảnh gia đình của Hạ Nhược Vũ, nhưng Hạ Nhược Vũ lại biết sản nghiệp của gia đình bọn họ.
“Còn cô nữa, chắc hản là các loại chip điện tử đúng không, cũng không tệ, tôi nhớ cả rồi? Gương mặt tươi cười của Hạ Nhược Vũ nhìn có vẻ vô hại, nhưng ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt hạnh lại không hề “dịu dàng” như vẻ mặt của cô.
“Cô, cô có ý gì?” *Cô đang uy hiếp chúng tôi sao!” “Đúng vậy, tôi đang uy hiếp các cô” Hạ Nhược Vũ nhún vai, sau đó nói với vẻ rất bình tĩnh: “Cho các cô một cơ hội để xin lỗi. Nếu bây giờ các cô xin lỗi tôi, vậy thì tôi có thế không nhắc lại chuyện cũ” “Nếu không..” Cô kéo dài âm cuối Mấy người phụ nữ kia cũng hỏi theo: “Nếu không thì sao?” “Các cô cũng đã biết tôi là bạn gái của Mạc Du Hải. Nếu tôi trở về thêm mắm thêm muối thì các cô biết hậu quả rồi đấy” Dù sao thì bọn họ đều nói rằng cô là người phụ nữ xấu xa, vậy thì không bắng làm đúng theo những gì bọn họ đã nói đi, như vậy cũng không uổng công cô trở thành người phụ nữ xấu xa.
Sau khi nghe thấy cô muốn nói chuyện này với Mạc Du Hải, tất cả những người phụ nữ này đều luống cuống, đứng trước Thịnh Hoa, công ty của bọn họ chỉ giống như một con kiến và một cây cổ thụ mà thôi, không chỉ chênh lệch một ít mà tựa như trên trời và dưới đất vậy.
Tất cả đều hoảng sợ, nhao nhao cầu cứu Lục Khánh Huyền: “Khánh Huyền, chúng mình đều ra mặt vì cậu mà thôi, cậu cũng không thể khoanh tay đứng nhìn như vậy được” ‘Cô ta hoàn toàn không để cậu vào mắt “Khánh Huyền, chẳng phải cậu rất thân thiết với anh Du Hải hay sao, bây giờ cậu hãy trực tiếp liên hệ với Mạc Du Hải và nói rõ ràng ra đi” Lục Khánh Huyền liếc nhìn sự mỉa mai trong ánh mắt của Hạ Nhược Vũ, cô ta vô thức siết chặt bàn tay đang đặt trên chân, Hạ Nhược Vũ cố ý muốn cô ta phải cúi đầu vì khó xử, ép cô ta tỏ ra yếu kém trước mặt bạn bè.
Quả nhiên những kẻ đê tiện chỉ dùng chiêu nham hiếm, cô cho rằng dùng biện pháp này là có thể ép cô ta cúi đầu hay sao, đừng có mơ.
“Nhược Vũ, có phải cô hiểu lầm gì đó rồi không? Sao bạn bè của tôi lại có ý này cơ chứ? Bọn họ đều là những người rất tốt mà” Hạ Nhược Vũ xem màn biểu diễn gượng gạo của cô ta, cô biết rằng cô ta sắp không thế giả vờ giả vịt nổi nữa, cô chỉ nói hai từ: “Xin lỗi” Cô ta đã hạ giọng nói như vậy rồi, vậy mà Hạ Nhược Vũ vẫn cố chấp không chịu bỏ qua chuyện này, Lục Khánh Huyền cẩn chặt môi dưới, trong đôi mắt đẹp chứa đựng sự tức giận, nhưng lại bị cô ta đè nén xuống khi bọn họ vừa nhìn qua.
Giọng nói còn yếu ớt và đáng thương hơn trước: “Nhược Vũ, nếu như cô thật sự tức giận, vậy thì tôi, tôi sẽ thay bọn họ xin lỗi cô, cô đừng so đo với bọn họ nữa” “Từ khi nào mà Lục Khánh Huyền cô có thể đại diện cho tất cả mọi người rồi?” Hạ Nhược Vũ không hề giấu giếm sự chế nhạo trong mắt mình.
Khi nhìn thấy Lục Khánh Huyền vì mình mà cúi đầu xin lỗi Hạ Nhược Vũ, trong lòng bọn họ lập tức cảm động không ngớt, nhưng sau đó lại nhìn thấy Hạ Nhược Vũ vẫn ở chỗ này hùng hổ dọa người, dáng vẻ như không muốn bỏ qua Bọn họ cũng quên mất rằng Hạ Nhược Vũ có Mạc Du Hải chống lưng phía sau, tất cả đều nhao nhao đứng lên nói với giọng điệu kiên định: “Khánh Huyền đã xin lỗi cô như vậy rồi, vậy mà cô còn được đẳng chân lân đăng đầu, có phải cô khinh người quá đáng rồi không?” “Tôi cũng không tin Mạc Du Hải sẽ vì cô mà chống lại cả bốn công ty nhà chúng tôi” Cô ta còn thêm cả Lục Khánh Huyền vào trong số đó.
Nhưng tiếc là Lục Khánh Huyền người ta lại tuyệt đối không muốn dính líu gì cả, cô ta làm như vậy chỉ vì muốn bọn họ hiểu rằng cô †a đã cố gắng hết sức mà thôi “Khánh Huyền, chúng ta đừng nói chuyện với đồ đê tiện này nữa” “Cô mắng ai là đồ đê tiện vậy?” Hạ Nhược Vũ lạnh lùng hỏi Người phụ nữ vừa mở miệng mảng người kia lại vô thức đáp lại: “Tôi mảng cô là đồ đê tiện đấy” *Ö,hóa ra là đồ đê tiện mảng tôi, nhưng thôi, tôi không muốn so đo với đồ đê tiện” Hạ Nhược Vũ nói với vẻ mặt “thì ra là như vậy Mặc dù chỉ là một cốt truyện rất cũ, nhưng mỗi lần như vậy vẫn có rất nhiều người ngốc nghếch nhảy vào.
Người phụ nữ kia sửng sốt một chút, sau đó lập tức phản ứng lại, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, cô ta cũng là con nhà phú quý, đã bao giờ chịu nhiều tủi nhục như vậy đâu, vì thế cô ta giơ tay lên định vung một cái bạt tai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.