Thang máy di chuyển lên từng chút một, trong không gian nhỏ hẹp chỉ có hai bọn họ. Bên cạnh là một tảng băng lớn không nói lời nào, điều này khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bất lực đến phát điên. Chẳng khác nào bản thân cô nhẫn nhịn một hơi để chờ cãi nhau với anh, kết quả người ta lại chẳng thèm để ý tới cô. Chuyện này chẳng khác nào đấm một phát vào bịch bông, tất cả sức lực đều bị tản ra. Trên đường tới chỗ ở, chẳng ai mở miệng nói với ai câu nào. Cửa thang máy mở ra, Mạc Du Hải cũng không nói tiếng nào cả, bước ra ngoài mà chẳng thèm để ý tới Hạ Nhược Vũ. Cô thực sự không thể chịu nổi dáng vẻ. này của anh, giận dữ quảng chiếc áo của Mạc Du Hải xuống đất. Sau đó, Hạ Nhược Vũ chỉ vào lưng anh quát: “Mạc Du Hải, em nhịn đủ rồi nhé. Anh có ý gì? Trên đường về không nói tiếng nào, bây giờ cũng định không nói gì có phải không?” “Phải vậy không? Được lảm, anh cứ tự nhiên, em không chơi nữa!” Nói xong, cô xoay người làm bộ muốn đi “Đứng lại” Giọng nói yếu ớt của người đàn ông như truyền từ phương xa tới. Hạ Nhược Vũ “hừ” một tiếng, không đi nữa mà cúi đầu nhìn mũi chân mình. Bên tai nghe thấy tiếng bước chân truyền từ đẳng sau tới, thân thể cô không tự chủ được cứng đơ. “Bộ đồ này do ai chọn?” Giọng nói của người đàn ông khiến người ta không nghe ra là vui hay là giận, nhưng lại khiến thân thể cô cứng đơ ra Nhờ ánh trăng mờ ảo cũng có thể nhìn thấy làn da như ngọc của cô qua chiếc váy xẻ đến thắt lưng, hai chân thẳng tắp lộ ra ngoài. Chiếc váy này phô bày được hết dáng người hoàn mỹ của cô. Nó gợi cảm tới mức khiến lồng ngực Mạc Du Hải như bị thiêu đốt, cô cứ mặc như thế ở nơi tối tăm rối loạn kia cả đêm. Hạ Nhược Vũ nằm chặt tay lại, giống như đang tự an ủi bản thân. Cô hít sâu một hơi rồi quay người lại, ngẩng đầu nhìn anh với vẻ không sợ hãi. Chỉ có điều sau khi thấy biểu cảm trên mặt Mạc Du Hải, sự can đảm của cô lại hạ xuống. “Là do em tự chọn.” Đương nhiên Hạ Nhược Vũ sẽ không nói nói là do Trần Hạ Thu Phương chọn. Mạc Du Hải là người thù dai, nói không chừng sẽ tìm tới gây sự với cô ấy. Cô nghĩ rất đúng, nếu nghe thấy tên của người khác từ miệng Hạ Nhược Vũ, anh nhất định sẽ làm như vậy. “Còn cãi nhau nữa không?” Cô kéo vạt áo không nói lời nào, vốn chẳng phải cô lại gây sự nữa. Nếu không phải Mạc Du Hải buộc ba cô nhường vị trí lại, cô cũng sẽ không đi gặp tên Trịnh Hùng kia, cũng không đi a dua nịnh hót Trương Vĩ. Tất cả những điều cô làm đều do anh mà ra. Nghĩ tới đây, Hạ Nhược Vũ cảm thấy vô cùng tủi thân. Trong đôi mắt rưng rưng nước, cô khit mũi một cái mới miễn cưỡng đè ép. cảm giác oan ức kia xuống. Sau đó Hạ Nhược Vũ nói bằng giọng mũi: “Là do anh ép em: Mạc Du Hải không bị những người kia làm tức giận, nhưng lân nào cũng bị cô làm tức tới mức không nói được gì, lại chẳng thể làm gì được cô. Mục đích của anh cũng không phải buộc Hạ Nhược Vũ xuất đầu lộ diện với người đàn ông khác. Mà là muốn cô phải khuất phục và tới tìm mình. Kết quả lại chẳng đi theo con đường mà người phụ nữ bình thường sẽ làm. Quả thực cô muốn chống lại anh, còn đi tán tỉnh người đàn ông khác sau lưng anh nữa. Nghĩ tới cảnh này, hơi thở của anh trở nên bất ổn. “Cho nên em đi cắm sừng anh?” Nói tới cảm sừng, Mạc Du Hải lại thấy tức giận, anh chưa từng quên người phụ nữ này đi uống cà phê với bạn trai nữa. Đây là hình dung từ quái quỷ gì vậy? Hạ Nhược Vũ nhìn anh với vẻ mặt không hiểu: “Đúng là những người kia hơi cặn bã, nhưng em cũng bị buộc phải làm thế mà thôi. Em cảm sừng anh lúc nào chứ?” “Cho dù cắm sừng thì cũng phải đi tìm anh chàng nào đẹp trai” Đương nhiên cô không dám nói câu này ra. Nếu dám nói ra, e rằng đêm nay cô sẽ không còn sống sót để trở về nữa Khóe môi Mạc Du Hải giật giật, nhưng không phát ra âm thanh. Giống như sau cuộc giao chiến của người trời, anh mới lên tiếng với vẻ gượng gạo: “Vì sao em không tìm anh?” “Anh trai à, anh có lầm không vậy?” Hạ Nhược Vũ thật sự muốn ngửa mặt lên trời hét lớn: “Anh là người bức em phải làm như vậy, bây giờ anh lại muốn em đi tìm anh? Sao em biết anh bức em là vì “Để em đi tìm anh” Cô không thể nói ra khỏi miệng mấy từ này được. Hóa ra tên khốn này làm nhiều chuyên như vậy là để cô. phải khuất phục, nhận sai rồi đi cầu xin anh “Đây là bệnh gì? Còn có thể chữa được không?” Hạ Nhược Vũ tức giận tới mức nói không ra lời. Nhưng cô vẫn có chỗ nghĩ mãi mà không hiểu: “Vì sao anh lại cố chấp cho rằng em cảm sừng anh?” “Chẳng lẽ nhìn mình giống người dễ đi cảm sừng người khác vậy sao?” Bây giờ, khí thế của cô trở nên hung hăng, có sức mạnh đúng là thoải mái, nhất định phải dùng ba chữ siêu thoải mái. Lần đầu tiên, Mạc Du Hải tránh ánh mắt của Hạ Nhược Vũ. Đương nhiên anh không thể nói với cô rằng đó là những lời cô nói khi say vào hôm đó. “Vì đi gặp người đàn ông khá. “Đây là lý do chó má gì vậy? Cái dáng vẻ kia của Trịnh Hùng, sao mình có thể thích được?” “Vậy anh không bãi chức của ba em. chứ?” “Không đâu” Anh vốn không có quyết định như vậy. Mặc dù hiểu lâm đã được cởi bỏ, Hạ Nhược Vũ vẫn không quá vui mừng. Một hiểu lầm chỉ là một nút thắt trên sợi dây mà thôi. Cởi được một nút thì còn rất nhiều nút đang chờ. “Mạc Du Hải, em chỉ muốn hỏi anh một câu. Anh không nói gì, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chắm, dường như đang chờ cô lên tiếng. “Ngày ấy.” Hạ Nhược Vũ mở miệng hơi khó khăn. Bởi vì cô cũng không biết mình xảy ra chuyện gì với Hàn Công Danh hay không. Cho dù không làm được bước cuối cùng, nhưng cô không biết anh ta đã làm gì mình. Đây mới là điều khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bất an. Cô còn chưa nói xong thì bị rơi vào một vòng tay. Hơi thở mát lạnh đặc biệt của người đàn ông này bao phủ lấy cô. Trong mắt Hạ Nhược Vũ đang liên tục xuất hiện sương mù, dường như sắp ngưng kết thành giọt nước. Cô hít mạnh một hơi không muốn để anh thấy mình rơi nước mắt “Anh tin tưởng em” Chỉ một câu đơn giản này khiến nước mắt cô rơi xuống một cách không thế khống chế được. Mấy hôm nay, Hạ Nhược Vũ đè nén cảm giác tủ thân, vì câu nói này của Mạc Du Hải, thân thể cô hơi run rẩy. Sau đó, cô không thể khống chế được nữa, tiếng nghẹn nào đần dần trở nên to hơn. Mạc Du Hải cũng không nói thêm lời nào nữa, chỉ ôm cô chặt hơn. “Em không muốn gặp mặt anh ta” Hạ Nhược Vũ vừa khit mũi vừa tủi thân nói. Anh chỉ khẽ vuốt ve mái tóc của cô, sau đó nói với giọng trầm ấm nhẹ nhàng: “Anh biết” “Nhưng anh vẫn nghỉ ngờ em” Hạ Nhược. Vũ vẫn không quên lên án Tiếng thở dài của Mạc Du Hải nhỏ tới mức khó mà nhận ra được, anh nói: “Anh sẽ bù đắp cho em” “Vậy anh phải chuyển cổ phần của Công ty Nhật Hạ cho em” Hạ Nhược Vũ tiếp tục được voi đòi tiên. Đương nhiên cô không trông chờ anh sẽ đồng ý, chỉ thuận miệng nói mà thôi. 49% cổ phần cũng không phải là con số. nhỏ. Nhưng lại nghe thấy tiếng đáp lại nhẹ nhàng: “Được” “Thật à?” Hạ Nhược Vũ không khóc nữa, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía anh. Cô thật tình không biết đôi mắt to ầng âng nước của mình rất giống một con thỏ nhỏ, khiến người ta muốn yêu thương, chiều chuộng. Mạc Du Hải nhìn cô đáp: “Không được gạt em đâu đấy” Hạ Nhược Vũ còn đang đảm chìm trong sự vui sướng khi có cái bánh rớt từ trên trời xuống, hoàn toàn không phát hiện ra sự biến đổi trong mắt người đàn ông trước mặt. Nắm những cổ phần này trong tay thì phải đi quản lý mấy lão già kia. Trong lòng cô đang tính toán xem nước Anh làm sao đế thu hồi lại số cổ phần trong tay bọn họ, làm thế nào để ‘thống nhất thiên hạ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]