Lúc Hạ Nhược Vũ một mình trở về
công ty thì đã là gần mười giờ.
Mất tích một thời gian rất dài, bây
giờ bỗng đột nhiên xuất hiện nên
không tránh khỏi bị rất nhiều người chú ý.
An Nguyên nhìn thấy cô thì giống
hệt như là con cún nhỏ nhìn thấy cục
xương có nhiều thịt, chỉ còn kém là
chưa có chảy nước dãi ra mà thôi, tuy
hình dung cảnh tượng có hơi khoa
trương, nhưng biểu cảm đó của cô ấy
hoàn toàn khó có thể che giấu được
cảm xúc kích động cùng với vui sướng.
“Giám đốc, cuối cùng thì chị cũng
đã đến rồi, tôi nhớ chị muốn chết”
“Phải không, sao tôi lại cảm thấy
cô càng thích tôi không có ở đây để cô
có thể trộm lười biếng một chút” Hạ
Nhược Vũ đùa giỡn nói.
An Nguyên hận không thể nhào
đến trên người cô mà khóc lóc thảm
thiết: “Giám đốc, chị không biết đâu,
hôm qua, có một đồng nghiệp vô cùng
đáng sợ đến làm việc trong văn phòng
của chúng ta, làm việc còn liều mạng
hơn cả chị nữa, được tổng giám đốc
đặc biệt xem trọng.”
Cô ấy là muốn nhắc nhở giám đốc
một chút, vị trí của giám đốc sắp bị
người ta thay thế rồi.
Hạ Nhược Vũ không những không
có không vui, ngược lại còn cảm thấy
rất có hứng thú mà hỏi cô ấy.
“Oh, người đó thật lợi hại, lát nữa
cô đưa đến phòng làm việc của tôi để
tôi nhìn xem một chút.”
Có người có thể giúp cô gánh vác
một phần công việc cho ba của cô, cô
vui mừng còn không kịp nữa là, làm
sao sẽ để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-bac-si-hu-hong-em-yeu-anh/653925/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.