Lần đầu tiên Nhược Vũ cảm thấy
giọng của Duy Nam hay như âm thanh
thiên nhiên, đến ngay cả ngữ khí cũng
có sự nhiệt huyết không thể diễn tả:
“Ừm, rất hay”
Lúc Duy Nam phản ứng quá niềm
nở với Nhược Vũ, lúc có một chút gì đó
khó hiểu, như có như một con dao lạnh
đâm vào anh ta, bất giác run lên một
cái rồi nhìn bạn mình một cách khó
hiểu.
Anh ta lại chọc tức chú này ở đâu
vậy?
Bầu không khí lạnh lẽo này kéo dài
được một lúc rồi biến mất, Du Hải dùng
giọng mũi “hừ” lạnh một tiếng, không
nói gì cả.
Duy Nam cẩn thật đi từ phía anh ta,
nhanh chóng lẻn đến bên cạnh Nhược
Vũ, nghiêng mắt nhìn về phía Du Hải,
lén lúi hỏi cô ấy: “Nhược Vũ à, cô
không cảm thấy Du Hải như thể uống
nhầm thuốc rồi sao?”
“Ừm, tôi đã nhận ra từ sớm rồi”
Nhược Vũ gật đầu đồng ý.
Du Hải khóe miệng giật một cái,
làm gì có ai nói xấu sau lưng người
khác ngang nhiên như vậy, chỉ có hai
tên ngốc này mới không kiêng dè gì cả.
“Tôi nói không sai chứ”
Duy Nam đột nhiên khép người lại,
ghé sát cạnh tai cô ấy, phải cần đến hai
người mới có thể nghe thấy: “Cô cũng
đừng trách anh ấy, ba ngày nay anh ấy
không ngủ nghỉ gì cả, luôn vùi ở chiếc
ghế sô pha rách nát chăm sóc cô đó,
cũng chẳng dễ dàng gì cả”
Nhược Vũ thấy Duy Nam nói vậy
liền nhìn về chiếc ghế sô pha nhỏ bé
chật hẹp đáng thương ở trong phòng
đó, đối với ghế sô pha ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-bac-si-hu-hong-em-yeu-anh/653846/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.