Trái tim của Mạc Du Hải như bị bóp
chặt, anh luôn cảm thấy nụ cười trên
mặt Hạ Nhược Vũ rất kỳ quái nhưng rất
có thể Lục Khánh Huyền đã sốc hôn
mê, nếu anh chậm thêm chút nữa thì
Lục Khánh Huyền sẽ càng thêm nguy
hiểm.
“Ngoan ngoãn ngồi trong nhà chờ
anh, anh đi một chút lại quay lại.
Cuối cùng anh ấy vẫn lựa chọn Lục
Khánh Huyền, nụ cười trên mặt Hạ
Nhược Vũ càng thêm tươi rói, những
không hề có chút vui vẻ nào: “Anh mau
đi đi, đừng đợi đến lúc thi thể lạnh rồi
thì anh còn quay lại trách tôi.”
“Hạ Nhược Vũ, em có chút lòng
thương người không được à?” Người
phụ nữ trước mặt cứ nói ra từ thi thể
khiến cho Mạc Du Hải nghe rất chói tai.
“Tôi có lỗi chắc? Chẳng lẽ cô ta là
người chỉ có thể gọi cho mỗi anh thôi
sao? Nếu như tôi sắp chết thì sẽ đi ra
ngoài cầu cứu, không được nữa thì
ném muối xuống lầu để cho người ta
chú ý”
Hạ Nhược Vũ nhún vai một cái rồi
nói tiếp: “Nếu không được nữa thì cứ
gắng gượng đi ra ngoài đường, hơn
nữa anh nghĩ xe cứu thương là xe bình
thường chắc? Xe đó có thể không
quan tâm tới đèn xanh đèn đỏ, còn
được nhường đường, đây là lần đầu
tiên tôi nghe có xe cứu thương phải
mất một tiếng mới tới được đấy”
Người đàn bà Lục Khánh Huyền kia
đang gài bãy Mạc Du Hải mà thôi, cho
dù người ngốc đến mức nào cũng có
thể nhìn ra, nhưng người còn quan tâm
cô ta thì lại không thể.
“Vì sao mà em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-bac-si-hu-hong-em-yeu-anh/653811/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.