Lúc đầu Hạ Nhược Vũ không hiểu ý
câu nói của Lâm Minh Thư, cho đến
thật lâu sau cô mới hiểu được “đứa
con duy nhất” có nghĩa là gì.
“Hàn Công Danh, anh mù rồi à,
không thấy Lâm Minh Thư không đi
dép sao, bây giờ cơ thể cô ấy còn yếu,
nếu có gì sơ xuất, tôi sẽ cho anh đi ăn
cơm tù”
Hàn Công Danh bị chửi, sắc mặt tối
sầm lại, đứng bất động thật lâu: “Hạ
Nhược Vũ, không ngờ cô máu lạnh vô
tình đến vậy”
“Anh có thời gian ở đó nói nhảm
mà không có thời gian ôm Lâm Minh
Thư ra à? Cô ấy mang thai con của
anh, bây giờ mấy rồi, chắc anh cũng
được thở phào nhẹ nhõm nhỉ”
Hạ Nhược Vũ vốn đang cố nén
giận, lúc này liền bộc phát: “Tôi nói cho
anh biết, cô ấy không truy cứu, tôi cũng
sẽ tố anh cố ý đả thương người, anh có
tin không?”
Nhìn ánh mắt lạnh lùng của cô,
Hàn Công Danh hết cách, đi qua kéo
Lâm Minh Thư lại, đẩy cô ta lên
giường: ‘Lâm Minh Thư, cô làm loạn
đủ chưa? Nếu tôi mà mất việc, cô đừng
mơ tôi sẽ nhìn đến cô”
Một câu của anh ta khiến cho Lâm
Minh Thư lập tức sững người, không
dám tin ngẩng đầu nhìn về phía anh ta:
“Rốt cuộc anh có lương tâm không thế,
đó là con của chúng ta đấy!”
“Mất thì mất, vốn cũng không nên
tồn tại” Hàn Công Danh không để ý
chút nào mà nói, việc đã đến nước này
có bao biện cũng vô dụng, chỉ cần anh
†a sau này làm ra thành tựu, anh ta tin
Hạ Nhược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-bac-si-hu-hong-em-yeu-anh/653798/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.