Ngày hôm sau tại cao ốc Cảnh Minh.
“Ông chủ, ngài tìm tôi ạ?”
Vệ sĩ tùy thân vội vã bước vào văn phòng của
Lục Hãng, thấp giọng xin ý kiến.
Lục Hãng híp híp đôi mắt, không biết đang
suy tính điều gì, thu hồi lại dòng suy nghĩ của
mình nói: “Mấy thùng đựng hàng có dấu vết bị
người khác đụng qua không?”
Vệ sĩ tùy thân nhíu mày trả lời: “Tôi đã dựa
theo lời dặn dò của ngài, đã đánh dấu riêng một
loại kí hiệu đặc biệt lên thùng hàng. Lúc nãy thừa
dịp kiểm tra thí điểm hàng hóa tôi có quan sát
một chút. Thùng hàng đó có dấu vết bị kẻ khác
đụng vào rồi”
“Quả nhiên tôi đoán không sai chút nào. Có
kẻ đang lén lút trong tối nhìn chãm chấm. Kiểm
tra những hàng hóa trong công ty là để xác định
xem Hạ Minh Viễn có phải muốn lợi dụng tàu chớ:
hàng để buôn lậu thuốc phiện hay không”
Giọng nói của Lục Hãng lạnh như băng, cặp.
mắt đang ấn giấu trong tối kia khiến hẳn có cảm
giác vô cùng bất an và khó chịu, căn phải nhanh
chóng điều tra rõ ràng thân phận của người đó.
“Ông chủ, anh quả thật suy nghĩ chu đáo.
Chúng ta đã xác định được có người đang nhãm
vào kế hoạch thực thi giản lược, hơn nữa lần này.
còn có thể vu oan giá họa cho Hạ Minh Viên một
cách hoàn mỹ thế. Ngài có thể không cần lo lẳng
gì nữa”
Vệ sĩ tùy thần cười cười lấy lòng.
Lục Hãng thở dài: “Cuối cùng người tính cũng.
không bắng trời tính, Tiền Phong không có mang
hàng đến bến tàu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-bac-si-hu-hong-em-yeu-anh/653746/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.