Trong bệnh viện.
Hạ Nhược Vũ đứng ở cửa phòng bệnh,
nhìn bóng dáng cố chấp bên cạnh giường
kia, trong lòng không biết phải có cảm nhận
gì cho phải.
Thấy Lục Khánh Huyền quên mình như
vậy, cô đã biết rằng trên đời này không ai có
thể vượt qua được vị trí của Lục Khánh
Huyền trong lòng Mạc Du Hải.
Bọn họ vốn là người yêu của nhau mà, vì
sao lòng cô lại cảm thấy khó chịu đến như
vậy, cảm giác ấy như có thứ gì rất quan trọng
chưa kịp nảy mầm trong lòng thì đã bị diệt
tận gốc vậy.
Mà như thế thì cũng tốt, cuộc hôn nhân
vô lý của họ có thế kết thúc rồi.
“Người đẹp à, sao cô đứng ở cửa mà
không vào vậy?”
Kiều Duy Nam vừa từ bên ngoài đi vào
đã nhìn thấy bóng dáng cô đơn của cô, đáy
lòng chợt thấy đau lòng.
Thật kỳ lạ.
“Cô ấy không sao rồi.” Hạ Nhược Vũ trả
lời dù không được hỏi.
Kiều Duy Nam lật xem bản bệnh án trong
tay, im lặng một lúc rồi mới trả lời lại: “Viên
đạn bắn xuyên qua xương bả vai, không làm
tổn thương đến nội tạng. Trong cái rủi có cái
may, chỉ cần dưỡng thương một thời gian là
có thể đi lại rồi.”
Dừng lại một chút, anh ta lại hỏi với vẻ
mặt kỳ lạ: “Cô không sao chứ?”
Nếu nhớ không nhầm, hai người này đều
ở hiện trường khi đó thì phải.
“Tôi không sao.” Hạ Nhược Vũ vô thức
mà giấu cánh tay ra sau lưng. Khi đó cô cũng
muốn đi giải cứu Mạc Du Hải như Lục Khánh
Huyền vậy, chỉ là Lục Khánh Huyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-bac-si-hu-hong-em-yeu-anh/653741/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.