“Tuổi tác của con cũng không còn nhỏ 
nữa, cũng nên suy nghĩ thật kỹ về tương lai 
một chút, con nhìn Du Hải một chút đi, người 
†a bây giờ đã là bác sĩ chính của bệnh viện 
bác sĩ rồi.” 
Có so sánh liền có tổn thương, Hạ 
Nhược Vũ cảm giác người mình bị mấy mũi 
†ên xuyên qua. 
“Ba, con biết mà…” 
Hạ Minh Viễn coi như hài lòng với câu trả 
lời của cô, ông quay lại với vẻ mặt ôn hòa, nói 
với người đàn ông ở bên cạnh: “Du Hải, 
không cần câu nệ, cậu cứ coi như nhà của 
mình mà thoải mái đi.” 
“Được.” Mạc Du Hải nở một nụ cười nhìn 
rất ghê. 
Hạ Nhược Vũ tràn đầy oán niệm trợn mắt 
nhìn Mạc Du Hải, hận không thể đục mấy cái 
lỗ trên khuôn mặt dối trá của anh ta. 
“Còn không mau mau ăn nhiều cơm vào.” 
Nhận được ánh mắt cảnh cáo của ba 
mình, cô cực kỳ thành thật nhìn chằm chằm 
vào chén cơm. 
Bữa cơm này trừ bỏ cô ăn không ngon 
ra, ba người kia tựa hồ tâm trạng cũng không 
tệ lắm. 
Thật vất vả cơm nước xong, Hạ Nhược 
Vũ tìm cớ chuẩn bị rời đi. 
“Nhược Vũ, con cũng chưa trở về mấy 
ngày rồi, hôm nay hãy ở nhà đi.” Đường Hồng 
Xuân đau lòng cho con gái, ôn nhu hỏi. 
Đôi con ngươi của Hạ Nhược Vũ thiếu 
chút nữa chảy xuống một giọt nước mắt cảm 
động, nhưng cô vẫn còn phải tính sổ với 
người đàn ông kia: “Mẹ, ngày khác đi, ngày 
mai con vẫn còn phải dậy sớm nữa.” 
“Bà cứ để con nó trở về đi, lớn tướng như 
vậy rồi cũng nên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-bac-si-hu-hong-em-yeu-anh/653726/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.