Hạ Nhược Vũ ngủ rất ngon, cả đêm
không mơ thấy gì cả, vì thế nên lúc thức giấc
tâm trạng của cô vô cùng tốt.
“Cuối cùng cũng dậy rồi sao?”
Cô vừa quay đầu lại nhìn đã thấy Mạc Du
Hải thức dậy từ bao giờ và đang ngồi bền
cạnh mình: “ÔI Vất vả rồi.”
Cả đêm không về, chẳng phải là vất vả cả
đêm rồi sao?
Khóe miệng Mạc Du Hải hơi giật giật,
anh cười như không cười nói: “Không vất vả
chút nào, không phải tôi gấp gáp trở về đây
để trả bài hay sao?”
Anh hơi hối hận, đáng ra hôm qua khi về
__ tới nhà, anh không nên mềm lòng khi thấy
khuôn mặt không chút phòng bị nào lúc ngáy
o o của cô, mà phải dựng cô dậy.
“Thế thì… tôi phải chuẩn bị đi làm đây.”
Hạ Nhược Vũ cười gượng, lén lút di chuyển
về phía cạnh giường.
Chết tiệt! Sao hôm qua anh lại nghe thấy
câu mà cô nói với Lục Khánh Huyền chứ?
Giọng nam lạnh lùng vang lên: “Muốn
chạy sao?”
“Không phải, tôi thực sự phải đi làm, sắp
trễ giờ làm rồi” Hạ Nhược Vũ giả vờ nhìn
thoáng qua điện thoại, định thừa dịp Mạc Du
Hải không kịp phản ứng, xoay người xuống
khỏi giường.
Cô vừa nhổm người dậy thì bị Mạc Du
Hải ấn xuống, khuôn mặt tuấn tú của anh
xuất hiện trên đỉnh đầu cô, khoảng cách của
hai người gần đến nỗi có thể nghe được nhịp
thở của nhau.
Hạ Nhược Vũ lại cảm nhận được sự
chênh lệch quá lớn giữa sức lực của đàn ông
và phụ nữ một lần nữa.
“Đừng lo lăng như thế. Yên tâm đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-bac-si-hu-hong-em-yeu-anh/653709/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.