Mạc Du Hải bị cô véo đau điếng người,
nếu không phải anh có sức kiềm chế tốt, chỉ
e là lúc này thực sự đã xảy ra chuyện mất rồi.
“Hạ Nhược Vũ, cô nghĩ rằng ở đây thì tôi
không dám làm gì cô à?” Anh cất giọng,
trong giọng nói đã mang theo chút khác
thường.
Hạ Nhược Vũ cũng không ngốc, cô
đương nhiên hiểu được, nơi đây là bệnh viện,
nhưng cô lại không hề chắc chắn được về
nhân cách của người đàn ông này, nếu như
anh ta muốn giở trò gì đó với cô tại đây thì cô
cũng không làm gì được.
Huống hồ, lại là cô khiêu khích anh ta
trước.
Không vòng vo nhiều nữa, cô lạnh lùng
nhìn anh: “Mạc Du Hải, tốt nhất là anh nên
đưa những tấm ảnh đó cho tôi, nếu không…”
“Nếu không thì sao?” Mạc Du Hải nheo
nheo mắt, anh nhìn thẳng vào người phụ nữ
kề sát trước mặt đang muốn uy hiếp mình.
Anh ngắm nhìn ngũ quan tinh tế của cô,
vì hơi thiếu không khí nên khuôn mặt cô lúc
này lộ rõ nét đáng yêu, anh ngược lại bật
cười, lạnh nhạt nói: “Hạ Nhược Vũ, nghe nói
mang thai một lần, ba năm ngốc nghếch,
nhưng tôi thực sự chưa nghe ai nói rằng ngủ
một giấc mà lại ngốc nghếch ba năm. Việc
vừa mới xảy ra, cô chẳng mảy may suy xét gì
đã vội đổ hết mọi việc dơ bẩn cho tôi. Có
phải tôi nên hiểu là, cô muốn nhân cơ hội lần
này để vu vạ cho tôi?”
“Nói vớ vẩn gì thế!” Hạ Nhược Vũ hừ lạnh
một tiếng, đẩy anh ra, nới rộng khoảng cách
giữa hai người.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-bac-si-hu-hong-em-yeu-anh/258147/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.