Nó ngạc nhiên đưa mắt nhìn hắn. Tại sao hắn lại ở đây? Mà lại còn ngồi cùng với Tracy nữa? Bỗng nhiên trong lồng ngực nó đau nhói. Hôm qua khi thấy hắn đột nhiên tỏ thái độ khác hẳn hàng ngày, trong nó đã hy vọng rất nhiều. Nhưng cuối cùng vẫn chỉ là tình cảm đơn phương từ phía nó. Cuối cùng vẫn chỉ là hy vọng mong manh mà sẽ không bao giờ thành sự thật. Nó tự cười chính mình. Tất cả chỉ là ảo giác mà nó tự mình đặt ra. Hy vọng nhiều rồi cũng sẽ thất vọng nhiều thôi.
Ray kéo ghế cho nó ngồi xuống. Hắn chỉ liếc qua nó một lượt rồi lại chú tâm vào ăn tiếp. Thấy thái độ của hắn dửng dưng như vậy chắc chắn là có chuyện rồi. Kiểu gì tí nữa về nhà nó cũng bị hắn hành hạ cho tới bến luôn. Trước cơn bão bao giờ cũng sẽ sóng yên biển lặng, biển càng lặng thì bão càng to. Kiểu này coi như cô chết thật rồi. Cô rón rén gắp thức ăn, không dám phát ra tiếng động to. Thỉnh thoảng có ai hỏi gì đến mình thì chỉ gật nhẹ đầu rồi lại cúi gằm mặt ăn tiếp.
Hắn suốt bữa ăn cũng chả nói gì nhiều, thỉnh thoảng chêm vào vài lời rồi thôi. Bất chợt Ray lên tiếng.
- Hôm nay tôi có thể đưa Aliss đi chơi được không Steven?
Hắn nhếch môi cười tươi, lấy khăn lau miệng rồi đứng dậy.
- Xin lỗi nhé! Nhưng hôm nay tôi và vợ tôi có việc rồi! – hắn nhấn mạnh hai chữ “vợ tôi” như để khẳng định quyền sở hữu nó là ai.
Dứt lời hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-anh-toi-khong-phai-la-osin/223/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.