- Gì hả? làm ôsin sao? đừng có mơ.
- Này, nên nhớ cô vừa đụng phải tôi đấy.
Nó bí quá không bật lại được câu gì. Vẫn cái giọng đấy hắn lại lên tiếng.
- Nếu cô đồng ý, cô có thể ở lại nhà tôi, tôi sẽ trả lương hằng tháng cho cô.
- Có lương nữa hả?
- Đúng - trên môi hắn nở một nụ cười.
- Tôi đồng ý.
- Tốt lắm, vậy bây giờ về nhà tôi - hắn xoa đầu nó rồi kéo nó đi.
...................
Nhà hắn ở khá xa trung tâm thành phố, ngôi nhà này không lớn. Nó ở sát bờ biển, không gian xung quanh rất im ắng. May mà nhà hắn không lớn, cái nhà này mà to bằng cái nhà của bố nó, chắc lau dọn cả ngày cũng không hết mất. Bỗng nó cảm thấy hối hận khi đuổi việc mấy người làm.
- Nhà anh đây hả?
- Ừ. Sao? Có vấn đề gì à?
- À không, không có gì.
- Đừng có vội mừng. Nhiệm vụ của cô không chỉ có lau dọn thôi đâu, cô còn phải phục vụ tôi nữa đấy - vừa nói hắn vừa nhấn nó xuống ghế rồi cởi áo ra.
Nó sợ hãi co rúm người lại. Cái gì thế này, hóa ra mình bị lừa sao. Không phải đến đây làm ôsin mà là làm...... Á trời ơi, đời con gái của mình đến đây là hết sao.
- Đừng có đụng vào người tôi - nó hét lên.
- Cô nghĩ gì mà tôi đụng vào người cô làm cái gì. Đi giặt áo cho tôi - hắn đưa cái áo ra trước mặt nó.
- Hả - nó dần dần mở mắt.
Trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-anh-toi-khong-phai-la-osin/206/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.