Chương trước
Chương sau
Trên đường về nhà, Khúc Yêu Yêu ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau, không dám thở mạnh. Thi thoảng, cô lại lén nhìn sắc mặt của Lê Thiệu qua gương chiếu hậu, lời xin lỗi đã đến bên miệng nhưng lại không dám nói ra.

Cuối cùng, Lê Dao là người phá vỡ sự im lặng: “Yêu Yêu, hôm nay sợ lắm hả?”

“Không có, là họ bị dọa sợ mới đúng.”

Khúc Yêu Yêu còn muốn kể chi tiết sự việc cho Lê Dao nghe, nhưng bị Lê Thiệu cắt ngang: “Cô còn kiêu ngạo à?”

“Không phải, có người gặp nguy hiểm, tôi không thể đứng nhìn mà không làm gì.”

“Sao không báo cảnh sát? Bỏ nhà đi bụi, đến phố bar, đánh người... Khúc Yêu Yêu, cô tính toán xem đã vào đồn cảnh sát bao nhiêu lần rồi?”

Khúc Yêu Yêu thực sự đếm: Lần ở nhà Phương Châu là một, tính cả lần này: “Mới có hai lần.”

“Mới hai lần? Coi còn sợ đi không đủ nhiều à?”

“Chẳng phải do anh muốn cãi nhau với tôi sao?”

“Cãi nhau thì phải bỏ nhà đi bụi à? Khúc Yêu Yêu, cô giỏi thật đấy.”

Lê Dao che miệng cười khẽ: “Anh ba lo lắng cho cô, anh ấy biết cô gặp chuyện, còn lo lắng hơn cả ai hết.”

“Thật à?”

Khúc Yêu Yêu nhoài người về phía trước, Lê Thiệu liếc nhìn, nghiêm giọng nói: “Ngồi im!”

“Biết rồi.” Cô bĩu môi ngồi im, rồi lại hỏi: “Anh Lê lo lắng cho tôi à?”

“Lo lắng cô lại gây thêm phiền phức cho tôi. Nếu cô đánh không lại ba tên côn đồ đó thì sao? Cô đã nghĩ đến hậu quả chưa? Sao cô không báo cảnh sát? Lỡ cô bị thương thì sao?”

Khúc Yêu Yêu giải thích: “Nhưng gần đấy không có đồn cảnh sát nào mà!”

“Sao cô không biết gọi điện thoại hả?” Nói xong, Lê Thiệu mới sực nhớ ra rằng con nhóc này không có điện thoại. Bây giờ cũng đã muộn, các cửa hàng điện thoại đều đã đóng cửa. Trong nhà có một chiếc điện thoại dự phòng, nhưng lại không có sim. Lê Thiệu nghĩ thầm sáng mai sẽ đưa cô bé đi mua điện thoại, để khỏi lại loay hoay không tìm thấy người.

Thấy anh không nói gì, Khúc Yêu Yêu tưởng anh vẫn còn giận, bèn mềm giọng nói: “Tôi xin lỗi anh, anh Lê. Lần sau tôi sẽ không thế nữa đâu. Nếu tôi lại cãi nhau với anh, tôi sẽ tự nhốt mình trong phòng, chứ nhất định sẽ không bỏ nhà đi nữa.”

Lê Thiệu bật cười vì tức: “Lần sau còn muốn cãi nhau với tôi nữa à?”

“Đó là phòng hờ mà.”

Trong gương chiếu hậu, cuối cùng Lê Thiệu cũng không còn cau có nữa, trong mắt ẩn hiện ý cười. Khúc Yêu Yêu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, anh Lê khó dỗ thật đấy.

...

Lo cho sức khỏe của Lê Dao, Lê Thiệu dọn dẹp phòng mình để cô ấy ngủ, còn anh ngủ tạm trên sofa. Nhưng Lê Dao không chịu, nói rằng sức khỏe của anh ba còn tệ hơn cả cô ấy.

Khúc Yêu Yêu bèn đề nghị: “Chị Dao, chị có thể ngủ cùng em.”

Đó là một ý kiến hay, sau khi tắm rửa xong, mọi người ai về phòng nấy ngủ.

Nửa đêm, Lê Dao lại bắt đầu nói mê: “Đừng đến đây.”

Khúc Yêu Yêu bị tiếng nói của cô ấy đánh thức, nhẹ nhàng lay vai Lê Dao: “Chị Dao, chị Dao.”

Lê Dao tỉnh dậy, giấc mơ này khác với những giấc mơ trước đây. Con hồ ly mặc bộ hỉ phục màu đỏ, tay cầm quả tú cầu đi đến, hắn nói: “A Dao, anh biết có người muốn ngăn cản em gả cho anh, nhưng em yên tâm, anh sẽ không để họ toại nguyện, em nhất định sẽ là cô dâu của anh.”

Nghe xong, Khúc Yêu Yêu cảm thấy con hồ ly này mượn giấc mơ để cảnh cáo họ, đừng phá hoại chuyện tốt của hắn. Con hồ ly thối, đạo hạnh cũng không thấp, chỉ là xui xẻo gặp phải bà đây rồi.

“Chỉ là mơ thôi, không phải thật đâu.”



An ủi Lê Dao vài câu, hai người lại tiếp tục ngủ.

Thời gian trôi nhanh, đã đến ngày con hồ ly nói. Hôm nay Lê Thiệu không mở cửa hàng, cũng cho Phùng Khải nghỉ phép, ba người một quỷ ngồi trong quán cà phê chờ Bắc Ngọc.

“Xin lỗi, tôi đến muộn.” Bắc Ngọc vội vàng chạy đến, mồ hôi túa ra trên trán.

“Uống nước hay cà phê?” Lê Thiệu thuận miệng hỏi, dù sao cũng có việc nhờ người ta, nên khách sáo một chút.

Nghe đến cà phê, Bắc Ngọc bỗng hết cả hụt hơi. Cái cảm giác vừa muốn ngủ nhưng lại không thể ngủ được vẫn còn in đậm trong tâm trí anh ta. Tuy hơi ngại, nhưng anh ta vẫn muốn hỏi: “Thưa anh Lê, trong cà phê này có pha gì không ạ? Hôm kia tôi uống xong, cả đêm không ngủ được, đến sáng hôm sau vẫn tỉnh như sáo.”

Lê Thiệu bật cười: “Là do cà phê mà ra, tối uống cà phê đúng là sẽ không ngủ được.”

“À, vậy à.” Bắc Ngọc ngượng ngùng gãi đầu: “Là tôi quá thiển cận rồi.” Suýt chút nữa thì tưởng anh Lê bỏ gì vào cà phê cho anh ta, Bắc Ngọc càng nghĩ càng thấy xấu hổ.

Sau vài câu chuyện phiếm, họ bắt đầu bàn đến chuyện chính.

Bắc Ngọc lấy con rối gỗ từ trong túi ra và hỏi xin Lê Dao một sợi tóc. Anh ta quấn sợi tóc quanh người búp bê và niệm một câu chú. Lê Dao nhận ra khuôn mặt búp bê con rối đã thay đổi, từ chỗ không có ngũ quan, dần dần khuôn mặt của cô ấy hiện lên.

“Đây là tôi?” Lê Dao kinh ngạc hỏi.

Bắc Ngọc đưa con rối gỗ cho cô ấy: “Để sử dụng nó, hãy nhỏ một giọt máu của cô lên người nó, không cần nhiều, chỉ một giọt là đủ. Con rối sẽ tạm thời thay thế cô, nhưng thời gian không dài, chỉ có một nén nhang. Mọi người phải nhanh chóng.”

Thấy Bắc Ngọc nói năng già dặn, Lê Dao tò mò hỏi: “Thầy Bắc Ngọc, thầy bao nhiêu tuổi ạ?”

“Năm nay tôi hai mươi lăm.”

“Trẻ vậy ạ, nhưng tôi thấy thầy có vẻ giỏi lắm.”

Bắc Ngọc khiêm tốn nói: “Không đâu, tôi còn phải rèn luyện nhiều, mấy phép thuật này ai là thầy pháp cũng đều biết.”

Tuy nói vậy, nhưng sự tò mò của Lê Dao đối với anh ta chỉ tăng chứ không hề giảm.

...

Khu vui chơi giải trí Hoan Nhạc Cốc náo nhiệt nhất vào buổi tối, nhất là vào những ngày lễ hội, người xếp hàng chờ mua vé đông nghịt như kiến. Lê Thiệu đeo khẩu trang đứng giữa đám đông, cảm thấy như sắp nghẹt thở.

Khúc Yêu Yêu lại vô cùng hứng khởi, từ cảnh quan đến âm nhạc, mọi thứ đều đánh thức tế bào hạnh phúc trong cơ thể cô.

“Anh Lê, hóa ra công viên giải trí vui thế này!”

Cô cũng đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt lấp lánh. Lê Thiệu vô thức bị cảm xúc của cô cuốn theo, cảm giác khó chịu cũng vơi đi phần nào.

“Vui gì đâu, đông người chen chúc.”

Nhiều phụ huynh dắt theo con nhỏ, vì thời gian xếp hàng quá dài, trẻ con liên tục khóc lóc, phụ huynh dỗ dành vài câu rồi bắt đầu dọa nạt: “Nín khóc ngay, quỷ nghe tiếng khóc sẽ đến bắt con đi đấy.”

Kết quả, đứa trẻ càng khóc to hơn.

Khúc Yêu Yêu không kiềm được bèn lên tiếng: “Đừng dọa trẻ con như vậy, nếu ma quỷ nghe thấy sẽ tức giận đấy.”

Ma quỷ cũng có lòng tự trọng, bị vu khống như vậy, nghe vào đương nhiên sẽ nổi giận.

Vị phụ huynh cho rằng Khúc Yêu Yêu bị hâm, ôm con tránh xa cô.

Thật là, có những người ương bướng không chịu nghe lời khuyên mà.

Lần này chỉ có Lê Thiệu và Khúc Yêu Yêu tới, Lê Dao ở lại ký túc xá, không đi theo bọn họ, sợ xảy ra chuyện. Sẽ thật khủng khiếp nếu con hồ ly nhìn thấu con rối và làm tổn thương Lê Dao.



Sau khi xếp hàng khoảng nửa tiếng, họ bước vào công viên.

Đèn bí ngô và đèn lồng hình con dơi được treo trên cây lớn trước cửa, trên cành cây treo một con búp bê giống Cương Thi, cùng với các bộ tóc giả màu đen để trang trí. Khúc Yêu Yêu chỉ vào cột cây nói: “Nhìn kìa.”

Lê Thiệu liếc nhìn một cái, vội vàng quay đi, thấy nơi này có quỷ thật.

“Xem ra quỷ cũng thích tham gia trò vui.”

Con quỷ đó thấy Lê Thiệu nhìn thấy, cũng muốn chạy tới hù dọa anh, nhưng khi nhìn thấy lá bùa roi treo trên thắt lưng Khúc Yêu Yêu, hắn tức giận bỏ đi, suýt chút nữa xảy ra chuyện!

Có Khúc Yêu Yêu bên cạnh, phần lớn ma quỷ đều không dám đến gần. Dường như chúng cũng đến để tham gia vào cuộc vui, tuy là lễ hội ma quỷ phương Tây, nhưng mọi người đều là ma, nên cùng vui cũng chẳng sao cả.

Đi theo đám đông vào trong một đoạn, có thể nhìn thấy màn hình lớn, trên đó ghi thời gian biểu diễn và diễu hành.

“Lễ thành hôn của Hồ Vương bắt đầu lúc sáu giờ rưỡi, ở khu thành phố ma, anh Lê, chúng ta mau qua đó thôi.”

Lúc này đã gần sáu giờ, còn nửa tiếng nữa là đến giờ biểu diễn.

Đây là lần đầu tiên Khúc Yêu Yêu đến nên không biết đường, Lê Thiệu cũng không thường đến, hai người theo bảng chỉ dẫn đi lòng vòng trong khu vui chơi, nhưng không biết khu chợ ma ở đâu.

“Anh Cương Thi ơi, cho tôi hỏi đi đến thành phố ma thế nào ạ?”

Khúc Yêu Yêu chặn một người đàn ông đang mặc trang phục Cương Thi để hỏi đường. Cương Thi nheo nheo hàm răng nhọn hoắt, chỉ về phía bên phải và nói: “Cứ đi thẳng về phía trước là tới.”

Nói xong, Cương Thi còn gầm lên một tiếng, thể hiện tinh thần trách nhiệm. Khúc Yêu Yêu cảm ơn và chen lấn trong đám đông theo hướng Cương Thi đã chỉ.

Lượng người trong khu vui chơi thực sự quá đông, chỉ một lơ là, Khúc Yêu Yêu đã biến mất không dấu vết.

Lê Thiệu lo lắng gọi to: “Khúc Yêu Yêu!”

“Tôi ở đây, anh Lê.”

Giọng nói vang lên từ phía sau, Khúc Yêu Yêu không biết từ lúc nào đã bị chen lấn ra phía sau. Lê Thiệu tiến đến nắm lấy tay cô: “Đừng đi lung tung, đi lạc nữa chỉ còn cách thông báo tìm người.”

Cứ như vậy, Lê Thiệu vẫn luôn nắm tay Khúc Yêu Yêu. Tay cô rất nhỏ, Lê Thiệu có thể hoàn toàn bao trọn. Anh cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay Khúc Yêu Yêu, lan tỏa từ lòng bàn tay đến cổ, thậm chí đến cả tai Lê Thiệu cũng hơi đỏ.

Nhưng sự chú ý của Khúc Yêu Yêu chỉ tập trung vào những người cosplay qua lại: “Kia là ma cà rồng sao? Người mặc đồ đen đeo mặt nạ trắng kia là ai vậy?”

“Ông kẹ.” Giọng Lê Thiệu như một hướng dẫn viên, giới thiệu cho cô những nhân vật mà cô chưa từng gặp bao giờ.

Mười phút trước khi màn trình diễn bắt đầu, họ cuối cùng cũng tìm được nơi diễn ra.

Những người đến xem đã vây quanh kín mít, một số đứa trẻ trực tiếp ngồi lên vai cha mẹ, che khuất hoàn toàn tầm nhìn của những người phía sau: “Làm sao bây giờ anh Lê, tôi không nhìn thấy gì cả.”

Nơi đây sóng điện thoại cũng không tốt, Lê Thiệu muốn tìm người cũng không được. Anh nắm tay Khúc Yêu Yêu đi thẳng ra sau, đến khi dừng lại ở mép bồn hoa. “Đứng lên đây.”

Bục hoa hồ ly chót vót, Khúc Yêu Yêu leo lên, vượt qua đám đông và nhìn thấy sân khấu. “Có thể nhìn thấy rồi! Ôi”

“Sao vậy?”

Cô mới giật mình nhớ ra, mình vẫn chưa thả con rối ra: “Anh Lê, tôi đi thả con rối, anh giữ chỗ cho tôi nhé.”

Khúc Yêu Yêu vội vã chạy vào nhà vệ sinh, lấy con rối ra, rồi lại lấy ra một lọ sứ trắng nhỏ, bên trong đựng máu mà Lê Dao đã rút. Khúc Yêu Yêu nhỏ một giọt lên người búp bê, nó nhanh chóng được hấp thụ vào bên trong.

Rối gỗ không ngừng lớn lên, cho đến khi đạt kích thước của một người phụ nữ trưởng thành. Nó sở hữu khuôn mặt y hệt Lê Dao, nhưng không thể cử động hay nói năng.

Khúc Yêu Yêu đành phải cõng nó ra ngoài, trên đường đi thu hút những ánh mắt kỳ lạ của du khách. Một bà cô cảm thán: “Thật là một cô bé ngoan ngoãn, cõng người thân tàn tật đi chơi công viên, thật đáng khen ngợi.”

Đúng vậy, Khúc Yêu Yêu cõng búp bê gỗ trên lưng, quả thực là một việc vô cùng khó khăn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.