Thứ bảy, An Hách dậy sớm hơn những cuối tuần khác, nằm ở trên giường có thể nhìn thấy ánh mặt trời qua khe hở ở tấm màn bị kéo ra. Y lăn lộn trên giường mấy vòng rồi mới vặn mình chậm rì rì rời khỏi giường, lúc đi qua bên cửa sổ, y dừng bước, sau đó kéo màn ra hẳn.
Nguồn sáng rực rỡ ngoài cửa sổ đột ngột tiến vào, y vội đưa tay lên che mắt, chờ một lát mới thích ứng được, y mở cửa sổ ra. Trong không khí phiêu đãng hương cỏ xanh nhẹ nhàng khoan khoái, y thò đầu ra bên ngoài, trên bầu trời xanh thẳm có từng đám mây trắng xóa tựa như bông.
“Thật… hiếm thấy.” An Hách cảm thán một tiếng, xoay người đi vào phòng khách, kéo toàn bộ màn cửa sổ ở phòng khách ra.
Không gian bịt kín bị mở ra phủ kín ánh nắng, đứng ở phòng khách thôi cũng có thể nghe được tiếng cười, tiếng hét khi chạy nhảy đùa giỡn của đám trẻ con bên dưới lầu, còn có thể nghe được có người đứng dưới đất kêu ném chìa khóa xuống, tiếng thảo luận mua đồ ăn của các bác gái đi chợ từ xa xa cũng vọng về thật rõ ràng.
Thật ra vẫn có chút không quen nhưng những âm thanh ồn ã, hỗn độn lại tràn ngập hơi thở cuộc sống lại khiến y có một cảm giác sung sướng thật kỳ lạ.
An Hách gọi điện thoại cho Na Thần, hỏi lúc nào thì qua đón y đi ăn cơm.
“Bốn giờ, anh đứng ở cổng khu dân cư chờ tôi nhé,” Chắc là Na Thần đang đứng trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-anh-dep-trai-toc-gia-rot-roi-kia/3115134/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.