Những tia sáng màu vàng dưới lầu không còn nữa, An Hách xoa mắt, nhìn Na Thần ngẩng đầu, hắn vẫn ngồi yên trên xe.
“Cậu chảy máu mũi hả?” An Hách hỏi qua điện thoại. Na Thần chỉ cười he he mấy tiếng, vẫn ngẩng đầu lên: “Anh vừa nói cái gì?”
“Cậu chảy máu mũi hả?” An Hách cười nhắc lại.
“Anh không thấy chán hả,” Na Thần bấm còi, “Giả bộ mà chẳng chuyên nghiệp chút nào.”
“Cậu mới là tên giả bộ trước, hơn nữa giả bộ cũng chẳng ra làm sao,” An Hách ghé vào cửa sổ, “thế có lên không thì bảo.”
“Lên chứ,” Na Thần đậu xe qua một bên, “Nói yêu tôi phải không, dù sao tôi cũng nghe được rồi.”
An Hách chỉ cười, cúp điện thoại. Y đóng cửa sổ lại, kê trán lên cửa thủy tinh bắt đầu thất thần. Những lời đó nói ra thật chẳng dễ dàng, nếu không phải Na Thần đột nhiên đến đây bày trò như thế, y cũng không biết lúc nào bản thân mới có thể nói ra.
Yêu hay không yêu, An Hách đều chưa từng cố nghĩ tới, trước kia dù quen ai thì y cũng không bao giờ nói ra những lời này, yêu rốt cuộc là gì, thế nào mới coi là yêu, y không biết. Chẳng qua, Na Thần là người đầu tiên có thể khiến y thốt ra lời, xúc động cũng tốt, cảm động cũng tốt, khoảnh khắc lời nói buột ra khỏi miệng y có kích động, có dục vọng cũng có bất an.
Cái loại bất an này không phải xuất phát từ tình cảm của bản thân mà là với chính mình.
Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-anh-dep-trai-toc-gia-rot-roi-kia/3115125/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.