“Muốn ói hả?” An Hách có chút giật mình, từ lúc đi ra đến giờ Na Thần đều rất tỉnh táo, ngay cả chân còn không loạng choạng bước nào, sao giờ đột nhiên muốn ói?
“Ừ.” Na Thần cau mày đầy khổ sở.
Chiếc taxi còn chưa kịp tấp vô đường thì tài xế nhìn thoáng qua phía bọn họ, sau đó liền đạp ga chạy mất.
“Thật bất cẩn quá,” Na Thần đứng thẳng dậy, cười toe, giơ ngón giữa về cái đuôi xe đang lao đi, tiếp lại đặt tay đến bên miệng huýt sáo thật vang, “Cái này chạy rồi!”
“Na Thần,” An Hách nhìn đôi mắt trong suốt sáng ngời của hắn mà có chút căm tức, “Cái tật xấu gì thế này?”
“Tối nay tôi không muốn về,” Na Thần dựa vào cột đèn nhìn y, nửa khuôn mặt bị ánh đèn vàng nhạt phả lên trông thật xinh đẹp, “Tôi qua chỗ anh.”
“Hai ngày nữa bên tôi khai giảng rồi nên phải nghỉ sớm, thành ra không thể tiếp đãi cậu được.”
“Tôi muốn đi.” Na Thần nói rất đơn giản, giọng điệu có chút cứng nhắc. An Hách quan sát hắn vài giây. Na Thần có đôi khi rất ngoan, có đôi khi lại không để người khác có thể trao đổi bình thường được. Y không nói gì mà tiếp tục thò tay ra bắt xe.
Na Thần đè tay y xuống: “Tôi đã nói tôi không về rồi mà!”
“Vậy cậu đừng trở về.” An Hách rút tay lại, đi về phía trước. Tính độc tài trong giọng nói của Na Thần làm y thật khó chịu, nếu là bình thường y có thể sẽ không để ý tới mấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-anh-dep-trai-toc-gia-rot-roi-kia/3115040/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.