“Nhân viên mà có thời gian chơi game hả!” Na Thần khó chịu kêu lên, “Trông coi khu này cái gì chứ!”
“Tìm quản lý bọn họ đi!” An Hách mài răng.
“Ừ, đi tìm quản lý!” Na Thần gật đầu, quay người leo cầu thang đi lên tầng một.
An Hách đi theo hắn: “Cậu nghĩ nếu đi tìm quản lý, người ta có trả phiếu cho tôi không?”
Na Thần dừng bước, một lát sau mới chậm rãi xoay người lại: “Không thể đi.”
An Hách nhìn khuôn mặt đầy nghiêm túc của Na Thần, bắt đầu muốn cười, nghẹn trong chốc lát cuối cùng chịu không được mà cười ra thành tiếng: “Ài.”
“Cười cái rắm.” Na Thần nhíu mày trừng mắt nhìn y một cái, rồi cũng bắt đầu cười theo. Hai người đứng cười tại chỗ hơn nửa ngày mới dừng lại. An Hách đưa tay lên bóp mặt mình, đưa túi mua sắm trong tay tới trước mặt Na Thần: “Tặng cậu, quà sinh nhật.”
Na Thần nhận lấy, yên lặng nhìn y, thật lâu mới hỏi lại: “Tặng tôi?”
“Ừ, không phải cậu mới qua sinh nhật sao,” An Hách cười, “Đi thôi, mời cậu đi ăn thức ăn nhanh.”
Na Thần cùng y đi ra ngoài, mở túi ra dòm vào trong, một cái hộp vuông được gói rất đẹp: “Là gì thế?”
“Mở ra xem thì biết thôi.” An Hách nói.
“Tiếc lắm,” Na Thần cười khẽ, xách cái túi, “Lát nữa ngồi xuống thì từ từ mở ra vậy, như vậy sẽ không bị rách cũng đỡ tiếc.”
“Bao nhiêu tuổi rồi?” An Hách hỏi, lúc ra khỏi cửa trời bên ngoài cũng khá tối, đèn đường đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-anh-dep-trai-toc-gia-rot-roi-kia/3115038/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.