An Hách theo vào, không khí ấm áp phả vào người.
Đây là kiểu căn hộ kép, phòng khách rất lớn, đồ đạc trong nhà lẫn các vật trang trí đều dùng gỗ lim, không khí cứng nhắc khiến An Hách cảm thấy có một sự áp lực không thể diễn tả ra được, điều này khiến y nhớ lại cái “căn cứ bí mật” khác một trời một vực ở bãi xe bỏ kia.
Chỉ có đàn dương cầm ba góc màu trắng nằm ở một góc khuất tại phòng khách mới khiến người khác cảm nhận được chút thoải mái bên trong bầu không khí quá mức nghiêm túc này, An Hách nhìn chằm chằm đàn dương cầm kia thật lâu.
“Người nhà cậu đâu rồi?” An Hách đứng trong chốc lát mới nghĩ ra, quay đầu lại hỏi.
“Không có ai hết,” Na Thần vươn tay về phía y, “Đưa cho tôi.”
An Hách cởi áo khoác ra đặt lên tay hắn, không nói gì.
“Không phải đã bảo với anh là ba tôi chết rồi à,” Na Thần đem áo khác y đi vào phòng quần áo treo lên, “Tôi toàn đón năm mới một mình.”
An Hách muốn hỏi vậy mẹ cậu đâu, sao không qua nhà họ hàng, nhưng nghĩ lại lại không mở miệng, dù sao cũng là năm mới, mấy đề tài rõ ràng không mấy vui vẻ này vẫn là không nên nói.
“Anh thì sao? Đêm ba mươi mà giờ đã ngủ?” Na Thần đi ra, nhìn y một cái rồi chỉ ra sofa, “Ngồi đi.”
“Ừ, mệt thì ngủ thôi.” An Hách ngồi xuống, cái kiểu ghế sofa chín mươi độ này làm y cảm thấy lúc bản thân ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-anh-dep-trai-toc-gia-rot-roi-kia/3115015/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.