Cũng may, không phụ sự mong đợi mòn mỏi của các tộc nhân, sau hơn bảy ngày ngâm mình trong phòng nghiên cứu, Senju Tobirama đã tìm ra cách phá giải Chakra lạ kia, khiến cho miệng vết thương của Hashirama rốt cuộc không đổ máu nữa, bắt đầu có dấu hiệu bình phục. - Chậc, chẳng hiểu tộc Fuma tìm đâu ra thứ quỷ quái này nữa. Tobirama chán ghét nhíu mày nhìn thứ "Chakra" đen sì nhầy nhụa bị hắn bóc tách ra nằm trong hộp phong ấn. Thứ này quả thực làm khó hắn hồi lâu, mấy ngày mất ăn mất ngủ dùng hết công sức nghiên cứu mới "bóc" thứ này ra khỏi vết thương của huynh trưởng. Nhưng may mắn là vẫn bóc ra được, chứ không phải vô phương cứu chữa. Tobirama âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhìn khuôn mặt tuy vẫn trắng bệch nhưng không còn cau mày như lúc trước của Hashirama, Tobirama chỉ nhẹ tay nhẹ chân ôm hộp phong ấn ra ngoài. Hắn còn rất nhiều việc, các đợt tấn công vào kết giới hai ba ngày nay dồn dập xảy ra, nếu không có kết giới thì hắn cũng không thể yên tâm nghiên cứu được. May mắn có Naruto. .................. Hashirama tỉnh dậy, đập vào mắt là trần nhà quen thuộc, xung quang là mùi thuốc nồng nặc kèm theo sự đau đớn có chút lạ lẫm khiến hắn biết mình đã an toàn về đến nhà. Lâu lắm mới bị thương nặng như vậy.... Cảm giác như đã qua mấy đời vậy... Hashirama có chút mới lạ sờ lên băng vải được quấn quanh người, băng vải thứ này lâu lắm rồi hắn không dùng đến, trên cơ bản từ khi thức tỉnh Mộc Độn là không có cơ hội dùng nữa. Hơn nữa..... Hashirama nhíu mày. Từ lúc hắn bị cái Shuriken khổng lồ của tộc nhân Fuma kia cắt qua là đã nhận thấy có gì đó dị thường, giống như có cái gì đó vô cùng khó chịu xâm nhập vào người mình, cản trở sự tự lành của cơ thể, thậm chí không ngừng hút đi Chakra của hắn. Hơn nữa nếu chỉ bị thương thông thường, cho dù có mất đi số lượng máu lớn thế nào đi nữa, trừ khi mất nhiều đến mức tử vong ra thì hắn sẽ vẫn còn giữ được tỉnh táo. Vậy mà lần này hắn chỉ kịp nhìn đến mặt Tobirama phi đến chỗ mình là trên cơ bản đã mất đi ý thức rồi. Dị thường, có cái gì đó rất lạ ở đây. Radar siêu nhạy bén của Hashirama bắt đầu kêu gào ầm ĩ. Lần bị thương này, chắc chắn không phải ngẫu nhiên! Hashirama trầm mặt suy ngẫm, cố gắng tìm xem mình bỏ sót thứ gì nhưng trừ việc biết có cái gì lạ đã từng xâm nhập cơ thể mình ra thì hắn không còn bất cứ dữ liêu nào khác. - Huynh trưởng! Nghe theo tiếng, hắn nghiêng đầu, thấy đệ đệ của mình vội vã bước vào, trên người vẫn mặc bộ giáp xanh, quanh quẩn mùi máu tươi, trên khuôn mặt bình tĩnh khó giấu nổi vẻ vui sướngc ngay cả đôi mắt đỏ cũng sáng lấp lánh lên. Tobirama như nhận ra bộ dạng của mình không thích hợp xuất hiện trước mặt bệnh nhân, nên bước chân vừa bước vào phòng được vài bước lại vội lùi lại, ngồi quỳ ở cửa, tận lực không cho mùi khói lửa chiến trưởng không ảnh hưởng đến huynh trưởng bị thương mới tỉnh của mình. - Tobirama? Đệ về rồi sao? Tình hình trên chiến trường thế nào rồi? Hashirama tuy ngày thường có chút không đáng tin cậy, việc cũng hay ném cho em trai làm nhưng về việc sống còn trọng đại của gia tộc thì hắn vẫn sẽ là một vị Tộc trưởng đủ tư cách. - Vẫn vậy, nhưng có điều tần suất tập kích của đám Nhẫn tộc kia đã không còn thường xuyên như trước nữa, hẳn là đã có chút lực bất tòng tâm. Tobirama nghiêm túc trả lời. - Tộc nhân thế nào? Số lượng tử vong ra sao? - Không quá nhiều, vẫn duy trì tốt sinh lực. Thực may mắn, qua hơn một tháng các tộc cũng đã hy sinh quá nhiều, bộ đội tinh anh đều dồn vào khoảng thời gian đầu, cho nên đến khi Tobirama tiếp quản chiến trường thì đại đa số đến tham chiến ở phe bên kia chỉ là các tộc nhan bình thường sở hữu huyết kế giới hạn mà thôi, số lượng tuy nhiều nhưng chất lượng giảm mạnh, sấm to mưa nhỏ mà thôi. Cho nên trong vòng mười ngày Hashirama hôn mê, trải qua gần chục trận giao chiến lớn bé nhưng tổng tộc nhân tử vong còn ít hơn ba ngày đầu, số lượng không vượt quá ba mươi. - Khả năng, Thư xin hàng sắp được gửi đến. Nói đến đây Tobirama nhịn không được cong lên khoé miệng, chỉ là trong mắt đằng đằng sát khí, Thư xin hàng gì đó đã quá muộn rồi, tưởng chỉ là chút bồi thường đã muốn bóc qua chuyện này sao? Không có cửa đâu!! - Lần này là bọn họ lấn nước trước. Mặc dù tính tình rộng rãi thế nào đi chăng nữa, nhưng với việc các tộc khác có ý định đè đầu cưỡi cổ mình, tuỳ ý khai chiến chém giết tộc nhân của mình, Hashirama cũng sẽ không tốt tính đến mức cho qua, trả lời như vậy coi như là ngần đồng ý với cách giải quyết của Tobirama trong tương lai, giao toàn quyền xử lý cho hắn. - Đúng vậy. Nhận được sự đồng ý của huynh trưởng hiển nhiên khiến Tobirama vô cùng vừa lòng, tín hiệu táo bạo toả ra quanh thân cũng được đè ép xuống, có chút sung sướng trả lời lại. Quả nhiên như Tobirama dự đoán, sau khi nhận được tin Tộc trưởng đã tỉnh lại, tộc nhân Senju như cắn thuốc tăng lực, trên chiến trường giết đỏ cả mắt rồi, rất có tư thế chém thần giết phật, đập cho "Liên minh Nhẫn tộc" bên kia sợ xanh mặt, tử thương thảm trọng, đành phải căng da đầu gửi Thư xin hàng. Tất nhiên điều này cũng không thể cứu lại sai lầm đã phạm phải vì ngu xuẩn nhất thời, Tobirama và Hashirama mới khỏi bệnh dắt quân đến diệt cả ổ cứ điểm chỉ huy của bọn họ. Trận chiến âm mưu "diệt Senju" sau gần hai tháng trời rốt cuộc rơi xuống màn che, các tộc không tham gia thì im như thóc, vội dừng tất cả các hoạt động nằm im lìm trong tộc địa, sợ chỉ cần thở mạnh một cái là sẽ bị giận chó đánh mèo. Còn các tộc tham gia thì trên cơ bản đã bị diệt tan tác, chỉ còn vài chục đầu người ôm nhau thoi thóp duy trì sự sống. Ngay lúc này, Uchiha gửi thư khiêu chiến đến. Nhân lúc Senju chưa hoàn toàn khôi phục vết thương chiến tranh, tranh thủ dẫm một chân. Tất nhiên vẫn còn rất "giả nhân giả nghĩa" cho Senju một tháng chỉnh đốn, đúng là tiện nhân đòi khoác áo Thánh nhân. - By lời bình của vị trưởng ban Anti-Fan Uchiha nào đó. Nhân lúc em trai bận việc chỉnh đốn tộc nhân, vị huynh trưởng vô trách nhiệm nào đó lại giở trò cũ, lặn mất tăm, nhưng khác biệt lần này là hắn còn "bắt cóc" được tộc trưởng Uchiha. Thực ra phải dùng "dụ dỗ" mới đúng, Uchiha Madara cũng nể tình khả năng tháng sau hai người âm dương cách biệt, không thể đi chơi cùng với nhau nữa nên mắt nhắm mắt mở cắn câu, hiếm khi vô trách nhiệm chuồn đi chơi. "Lộp bộp" Tiếng lửa đốt cháy gỗ phát ra tiếng vang nhỏ, bên cạnh đống lửa cắm bốn năm con cá đã chín vàng, bốc ra mùi thơm nghi ngút. - Này Madara! Hashirama vận dụng đôi mắt nhạy bén của Ninja, canh đúng lúc cá chín thơm vàng nhất nhanh tay rút nó ra khỏi đống lửa, đưa cho bạn thân của mình. Madara cũng không ngần ngại tiếp lấy, cắn một miếng xuống, chẳng hề để tâm đến trường hợp Hashirama có thể đã hạ độc khi sơ chế cá mà hắn không được tận mắt chứng kiến. Tất nhiên Hashirama cũng không làm hắn thất vọng, cá vào miệng vô cùng tươi ngon, có chút mùi thanh thanh của thảo dược, với bựa lưỡi được các loại thuốc huấn luyện từ nhỏ của Madara mà nói, hắn có thể dễ dàng nhận ra đây chỉ là các loại gia vị giúp hạn chế mùi tanh và gia tăng vị đậm đà của cá mà thôi. Ngon thật. Madara thích ý nheo mắt, ngay cả mái tóc dường như cũng bồng bềnh hơn chút, giống một con mèo đen đang hưởng thụ món ăn ưa thích của mình. - Cá tớ làm đương nhiên phải ngon rồi! Hashirama nghe vậy, tâm trạng vô cùng tốt, mặt mày cong cong lên. - Này, miệng vết thương vậy thì hạn chế ăn tanh đi, ngươi đã ăn năm con rồi đấy. Madara có chút khó chịu liếc phần băng vải lấp ló sau vạt áo của Hashirama, lâu lắm rồi hắn mới thấy tên trâu bò này phải dùng thứ này trên người. .... Chậc, càng nhìn càng khó chịu. Xem ra có thời gian hắn phải truy lùng xem tộc nhân còn lại của Fuman ở đâu để dọn thêm một lần mới được. - Ai da, mấy vết thương này có là gì, sắp lành rồi sắp lành rồi, Madara không cần phải lo đâu ha ha ha. Hashirama chẳng thèm để tâm vẫy vẫy tay, cười vô tâm vô phổi. Với sức ăn của hai vị Ninja đang tuổi sung như hổ thì mấy con cá chẳng mấy đã bốc hơi, thậm chí còn vì chưa no bụng, Madara còn xung phong nhận việc bắt thêm bốn con thỏ về. Sau một bữa no nê, Madara và Hashirama vô cùng thả lỏng nằm trên mặt cỏ ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm. Hashirama nắm lấy vật trong tay, có chút khẩn trương không biết mở miệng thế nào thì nghe thấy Madara đã như có thuật đọc tâm mở miệng: - Muốn nói gì thì nói đi. - Cái này.... Hashirama nghe vậy, bất chấp ngồi dậy, giơ tay đưa thứ trong tay ra trước mắt Madara. Vì mắt đã không còn dùng tốt, Madara phải thò tay sờ xem xem hắn đưa mình thứ gì, chỉ thấy tay sờ đến là một vật thể rắn, Chakra ôn hoà như ầm ần chảy ở bên trong, đặc sệt, chỉ cần sờ đến thôi hắn đã cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hẳn đi. Còn trong mắt hắn thì đây chỉ là thứ gì đó phát ra ánh sáng huỳnh quang màu xanh lá mà thôi: - Cái gì đây? - Là kết tinh Chakra! Hashirama thấy bạn mình khó hiểu thì rất hưng phấn phổ cập khoa học: - Đem Chakra nén lại, rồi dùng ấn này, ấn này, thêm Thuật Phong ấn của tộc Uzumaki, rồi bày ra trận...... Madara nhìn hắn khoa tay múa chân một lúc lâu sau vẫn cái hiểu cái không, chỉ lờ mờ hiểu ra Hashirama vì sao đưa thứ này cho mình. Hiển nhiên Hashirama đã phát hiện mắt của hắn có vấn đề, muốn dùng thứ dày công chế tác này chữa khỏi mắt cho hắn. - Hashirama. Madara chặn ngang lời nói của Hashirama. - Ta sẽ nhận. - Thật sao?! Madara! Nó dùng tốt lắm nó chắc chắn sẽ—— - Nhưng ta sẽ không dùng nó. Chắc chắn. Thái độ của Madara vô cùng khiên quyết, bên dưới ánh trăng lờ mờ, hai mắt hắn đen nhánh nhìn không rõ cảm xúc. - Tại sao...? Nó giúp cho cậu được mà? Hay là tớ làm không đúng cách?! Hashirama thấy thái độ của bạn mình như vậy hiển nhiên vô cùng luống cuống, hắn thậm chí có chút hoảng loạn chồm đến, hai tay bấu chặt vào vai Madara. Một cảm giác vô cùng bất lực bỗng ùa đến, dường như hắn đang trơ mắt nhìn thứ gì đó vô cùng quan trọng mất đi mà không thể làm gì được. Sự bất an sắp nuốt trọn hắn. - Có phải là ngươi muốn ta dùng thứ này, chữa khỏi mắt của mình rồi để Uchiha kết minh cùng Senju, có phải không, Hashirama? Madara vô cùng bình tĩnh đặt câu hỏi. Thấy Hashirama có chút dè dặt gật đầu, Madara như chứng kiến cái gì đó vô cùng tức cười, hắn bỗng cười phá lên, tiếng cười ngông cuồng bừa bãi quang quẩn trong đêm đen, nghe vô cùng đáng sợ. Bỗng nhiên Madara đặt một tay vào phía sau cổ Hashirama đem đầu hắn kéo dí sát lại gần! Ngay lập tức trán để trán, mắt đối mắt, ngay cả hơi thở cũng tràn đầy hương vị của đối phương. Gần.... Gần quá! Hashirama không tự nhiên ngọ nguậy đầu, muốn kéo ra khoảng cách đã vượt quá giới hạn an toàn này, nhưng vì Madara không buông tay, Hashirama chỉ đành có chút bất lực đặt tay lên ngực hắn, có chút co quắp cong người lại để cho Madara đỡ mỏi tay. (đụ má, đã nghiện còn ngại!) Madara nhìn thẳng vào mắt của hắn, đôi mắt đen nhánh như vực sâu thăm thẳm, như lỗ đen tham lam muốn nuốt trọn người trước mắt! Hắn gằn từng chữ: - Hashirama, đáp án của ta là trừ khi ta chết, nếu không hai tộc đừng hòng kết minh! Dùng danh nghĩa Uchiha thề!!! ................... Hết chương 45........... Vài điều muốn nói: Vâng ngài cứ dùng danh nghĩa Uchiha thề đi, vì nếu ngài vi phạm lời thề thì còn có thể đổi tên thành Senju Madara mà, dùng họ vợ cũng không tệ đâu *nhe răng cười*. Hơn nữa, bây giờ cụ Mad đã có chút ý tưởng không an phận với "bạn thân" của mình rồi, chẳng qua là sắp chết nên không nói ra thôi. Nhân tiện CP là MadaHashi nha :v, ở đoạn Nói nhỏ có ghi nhầm, giờ sửa lại và cũng đính chính lại luôn. (Uchiha on Top!!!), Cặp Tobirama và Izuna tác giả đang suy xét chút, xem ai trên ai dưới, hay để hỗ công luôn đi, đằng nào cũng không miêu tả cảnh Cụ Nhị lên giường, Top Bot cũng không quan trọng lắm, biết hai người ở bên nhau là được~. Mà giờ tác giả mới để ý, cái tên truyện nó chẳng liên quan gì đến nội dung truyện hết trời, chẳng hiểu lúc đấy nghĩ gì mà lại đặt tên văn nghệ thế, hẳn là Yêu Ghét cơ đấy *ngửa mặt nhìn trời*, đến cái văn án giới thiệu cũng không liên quan lắm. Mà thôi kệ nó đi, có truyện là được rồi ha ha ha. Mọi người nhớ ủng hộ truyện nà, tim và cmt bên dưới nha nha nha~ yêu mọi người lắm nà! Chúc một ngày tốt lành.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]