Dưới ánh trăng mờ mờ, so với ban ngày Quách Tuyết Liên trông càng giống Liễu Nhược Băng. Dương Thu Trì nhìn vẻ đẹp thanh tú trên mặt nàng, không kìm được trong lòng hơi run run, đáy lòng dậy lên tình yêu thương say đắm. Nếu quả như nàng ta đích thật là Băng Nhi thì quá tốt rồi. Vỗ về gương mặt xinh đẹp của nàng ta, giọng nhẹ nhàng hỏi: “Tuyết Liên, bên dưới tay nàng có nốt ruồi nào không vậy?"
Quách Tuyết Liên nhắm mắt, giọng run run nói: “Nô tì không được rõ nữa. . . "
Đây là một chứng cớ để chứng minh, Dương Thu Trì cảm thấy không thể không làm rõ được, bèn nói: “Hãy để ta xem qua!". Nói xong đưa tay ra cởi áo nàng ta ra.
Quách Tuyết Liên theo phản ứng bản năng hạ tay xuống che ngực lại, nhưng lại buông xuôi xuống. Nàng nghĩ rằng phụ thân đã bán nàng cho hắn, làm vợ làm người ở, hoặc đem theo hoặc bán đi đều được, tự biết rằng mạng nàng là thuộc về hắn, hà huống gì là thân này. Khẽ nghiêng đầu, giấu gương mặt xinh đẹp vào bên trong, trong lòng không hiểu sao thấy chua xót, không nén được những giọt lệ rơi xuống khóe mắt.
Dương Thu Trì vẫn chưa phát hiện ra nàng ta khóc, hơi nghiêng vạt áo để che bộ ngực non trắng lại, chầm chậm vạch trần sườn áo ra. Dưới ánh trăng mờ mờ, thấy được quả nhiên eo Quách Tuyết Liên nhỏ, phần trên có quấn vải bố kín mít, che hết phần thắt lưng. Phần thân trên trần trụi, tuy thân thể gầy yếu nhưng da trắng như tuyết, phần dưới cánh tay không có chút gì tì vết, đương nhiên là cũng không có nốt ruồi nào.
Dương Thu Trì buồn bã lắc lắc đầu, chợt nghĩ thầm có thể là nó nằm lệch sang một hướng khác, không chút nghĩ ngợi, xốc vạt áo nàng ta lên, xem kỹ phần dưới sườn.
Toàn thân Quách Tuyết Liên run lên, tưởng là Dương Thu Trì không kìm chế được nữa rồi, muốn chiếm hữu nàng ta. Nàng ta nhắm chặt hai mắt lại, thân thể mảnh mai hoàn toàn lộ ra dưới ánh trăng mờ mờ. Đôi nhũ phòng nhỏ nhắn xinh xắn trước ngực, màu phớt hồng như cánh hoa đào vừa chớm nở, hai điểm anh đào hết sức đáng yêu. Điều này làm cho Dương Thu Trì cảm thấy máu dâng lên, khó tránh khỏi miệng hốc lưỡi khô, trong lòng bắt đầu bị kích thích dữ dội.
Người con gái này mình đã mua về làm nô tì, giờ đã thuộc về quyền sở hữu của mình rồi, chiếm hữu nàng ta cũng là quyền lợi của mình mà thôi. Bất chấp nghĩ nhiều như vậy, Dương Thu Trì bị sự kích thích điều khiển, tay run run, chầm chậm đưa về ngực nàng ta.
Dưới ánh sáng trăng, cuối cùng hắn cũng phát hiện giữa hàng mi dài óng ánh giọt lệ, vẻ mặt đau buồn này càng nhìn càng giống Liễu Nhược Băng lúc thút thít khóc.
Băng Nhi! Chính mình đã ước định kiếp sau với Băng Nhi, sẽ cùng nàng ta không rời xa nhau nữa. Vậy thì làm sao mà có thể cùng nữ nhân này quan hệ dây mơ rễ má được. Nếu Quách Tuyết Liên không phải là Băng Nhi, chính mình lại bôi nhọ nàng ta mà lại không thể cưới nàng làm vợ. Sau này gặp Băng Nhi, làm sao mà đối diện được chứ?Làm sao xứng đáng với tấm lòng si tình của Băng Nhi đây?
Dương Thu Trì tự trách ý niệm vừa rồi đã lóe lên trong lòng, vội vàng nhắm hai mắt lại, tìm vạt áo kéo lên cho nàng ta, đỡ thân nàng hơi nghiêng một chút, cúi người thấp xuống, mở mắt ra, nhìn nhìn phần dưới cánh tay, da thịt cũng trắng như tuyết, không hề có một nốt ruồi nào.
Lòng Dương Thu Trì hơi thất vọng, nhưng lại chiến thắng được sự kích thích của mình, giữ nguyên lời ước định kiếp sau cùng Băng Nhi nên cảm thấy hết sức vui sướng trong lòng.
Hắn nhắm mắt lại, đưa quần áo cho Quách Tuyết Liên mặc vào, buộc đai lưng lên, đưa cho nàng ta cái chăn.
Quách Tuyết Liên không biết vì lý do gì mà Quách Tuyết Liên từ bỏ ý định, đột nhiên dừng lại, lấy quần áo đưa cho nàng ta, bèn từ từ mở mắt, nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Dương Thu Trì. Nàng cho rằng hay chính vì mình lén khóc nên đã xua hết hứng thú của Dương Thu Trì. Trong lòng cũng có chút áy náy, nói cho cùng thì mệnh của mình cũng do Dương Thu Trì cứu, nếu không giờ đây cũng chết đói mất rồi, thế nên nhẹ giọng nói: “Lão gia. . . người muốn. . . , nô tì. . . " Đưa tay kéo chăn ra, áo cũng như muốn kéo xuống.
Dương Thu Trì chặn tay nàng lại, một lần nữa đưa cho nàng cái chăn, nói thêm vào: “Tuyết Liên à, không cần thiết đâu!Nàng không phải là Băng Nhi. Ta chỉ cần tìm Băng Nhi của ta. Nàng ấy đối với ta là duy nhất!Ta sẽ không chạm vào nàng đâu! Nàng nhanh ngủ đi! Nghe lời đi!"
"Vốn là. . . lão gia". Quáh Tuyết Liên khẽ nói, trong lòng có chút thất vọng, nhưng lại thấy cảm kích và quý trọng, thấp giọng nói: “Lão gia. . . người đúng là người tốt, nô tì gặp được lão gia, đó là phúc của nô tì. . . "Giọng nói đầy xúc động, nước mắt theo đó mà tuôn ra.
Dương Thu Trì khe khẽ cười, thay nàng lau nước mắt: “Đừng khóc mà, ngoan, nhanh ngủ đi. Chúng ta còn phải lên đường nữa. Nàng mau chóng hồi phục thể lực, để chúng ta nhanh chóng đến Hoàng Châu. Bằng không, trên đường gặp phản quân của Trương Hiến Trung, chúng ta sẽ chết!"
Quách Tuyết Liên mắt lóe lên nỗi sợ hãi, vội gật gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Dương Thu Trì đến xe lấy cái đệm đặt lên mặt đất, ngồi xuống một cách nặng nề, ôm chặt Tiểu hắc trong tay, mắt nhắm lại. Một ngày mệt mỏi, hắn nhanh chóng chìm vào giấc mộng.
. . . . . . .
Sau khi tỉnh lại, trời đã mưa lất phất. Dương Thu Trì mở mắt, phát hiện trên người có cái gì đó mềm mềm như bông. Cảm giác có chút sửng sốt, nhận ra bên cạnh mình một cảm giác ấm áp dễ chịu tựa hồ như có một người nào đó ngã vào mình. Vội vàng quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ra Quách Tuyết Liên ôm cánh tay ngồi sát lại bên cạnh mình, đang ngủ say. Ở giường, cái chén đặt trên thân hai người, chẳng trách mình lại ngủ say đến thế, không giống như hai chiều hôm trước trời rét lại tỉnh giấc. Thì ra Quách Tuyết Liên dùng cái chăn đắp lại cho hắn rồi
Gương mặt hơi nghiêng nghiêng, mờ mờ dưới ánh sáng ban mai, Quách Tuyết Liên nhẹ nhàng chớp chớp hàng lông mi dài, khóe miệng hơi vênh vênh lên, giống như đang gặp mộng.
Sau khi Dương Thu Trì tỉnh dậy, Tiểu hắc đã nhận ra, nó trở mình đứng dậy. Quách Tuyết Liên cũng tỉnh giấc, mở mắt ra, phát hiện Dương Thu Trì đang nghiêng đầu nhìn nàng ta, chợt thấy xấu hổ, nhẹ giọng nói: “Lão gia, người đã tỉnh rồi. . . "
Dương Thu Trì cố ý xụ mặt xuống nói: “Ta đưa chăn cho nàng đắp, nàng lại nhường cho ta, cô bé này lại dám chống lệnh ư?"
Quách Tuyết Liên lắp bắp kinh hãi, thấy Dương Thu Trì hơi cười cười, lúc đó mới biết là lời nói đùa, chợt ngượng ngùng nói: “Nô tì thấy lão gia ôm hai vai rất lạnh, do đó. . . , do đó mới tự ý làm như vậy. "
"Được rồi! Nàng nghĩ đến lão gia này, hiểu biết và chăm sóc lão gia, lão gia ta lấy làm vui mừng. Đứng lên đi, chúng ta đi thôi. "
"Dạ". Quách Tuyết Liên đứng lên, gấp mềm lại rồi đi lại xe. Dương Thu Trì cùng Tiểu hắc đi xuống, đứng dậy hoạt động chân tay một chút. Tiểu hắc chân trước cong chân sau duỗi, miệng mở to vươn vai ngáp dài.
Quách Tuyết Liên nói: “Lão gia, hay là người đổi bộ quần áo đang mặc đi, bằng không thì. . . "
"Bộ quần áo này cũng không tệ lắm, cũng có chút đáng chú ý, hơn nữa khi chúng ta tới Hoàng Châu rồi, nói không chừng đem bộ quần áo này ra bán cũng đổi được chút ít ngân lượng đó. "
Quách Tuyết Liên giúp Dương Thu Trì đổi áo, bèn lại chỗ cái túi trên xe tìm một bộ quần áo vải đưa cho hắn thay vào. Rồi tự mình mặc đồ vào, cải trang giống như là nam giới, lấy thêm một chút nhọ nồi bôi vào mặt trông bẩn bẩn, nhìn không dung mạo nữa.
Dương Thu Trì lấy một cái khăn quàng lên cổ cho nàng ta, để tránh người khác nhìn vào không có trái cổ, sẽ nhận biết nàng là nữ nhi, rồi gây thêm phiền hà nữa.
Thu dọn xong xuoi đâu đó rồi, lúc này mới tiếp tục đánh xe đi về trước theo hướng Hoàng Châu.
Dọc đường đi, chú chó Tiểu hắc đã quan sát ven đường không thấy xuất hiện bất kỳ con vật nào cả, chỉ hy vọng có thể bắt được con thỏ nữa, hoặc con gà rừng hay tương tự như vậy. Chỉ đáng tiếc là đã đi một ngày một đêm rồi, ngoại trừ nhìn thấy ven đường đầy xác ngưòi chết đói cùng những người dân già trẻ dìu dắt nhau chạy nạn, thì không phát hiện ra bất kỳ con vật nào cả. Lần trước Dương Thu Trì có giữ lại chén nước hầm thịt thỏ, ép buột Quách Tuyết Liên phải uống, để cơ thể nàng ta nhanh chóng phục hồi thể lực. Riêng hắn và Tiểu hắc cũng chỉ uống nước lã, hoàn toàn không có gì để ăn.
Quách Tuyết Liên không lay chuyển được Dương Thu Trì, chỉ còn cách uống hết chén nước, trong lòng càng thêm cảm kích. Thể lực dần dần phục hồi, Quách Tuyết Liên có thể bước đi từng bước rồi. Khi đi mệt thì Dương Thu Trì lại để nàng trên xe đẩy đi. Đi hết một đêm thì tìm nơi nghỉ trọ.
Vẫn như lần trước họ dựa vào nhau lập tức chìm vào giấc ngủ. Lúc nghỉ tạm, Dương Thu Trì vẫn kiên trì để cho Quách Tuyết Liên cái chăn. Lúc tìm được thôn làng, sẵn tìm một nơi tránh gió, hai người tìm cái chăn, ôm nhau mà ngủ.
Cứ như thế họ đi được một ngày. Rồi lại một ngày một đêm nữa đi mà vẫn không có gì để ăn. Nước hầm thịt cũng đã uống hết. Đói quá, họ bước đi loạng choạng. Lại gặp một đám người nhìn chằm chằm vào con chó Tiểu hắc của Dương Thu Trì, định giở trò ăn cướp. Dương Thu Trì cũng không khách khí nữa. Lấy Tiểu hắc làm tiên phong, hai ba cước là đánh bọn chúng ngã nhào trên mặt đất, lần lượt lục soát tìm cái ăn. Lúc này cũng gặp may, đã tìm được một cái túi đựng kiều mạch. Dương Thu Trì vô cùng mừng rỡ, nhưng cũng không đành lòng lấy hết, nên chỉ lấy phân nửa.
Có túi bột kiều mạch này rồi, mỗi lần ăn đem bỏ một chút vào nồi khuyấy thành hồ loãng có thể uống đỡ đói. Tiểu hắc dường như cũng biết không có sơn hào hải vị gì cho nó ăn, nên chỉ còn biết ăn cái thứ cháo mềm nhão này.
Dựa vào cái túi túi lúa mạch đen này, về cái ăn cơ bản đã được bảo đảm. Sau hai ba ngày an dưỡng, Quách Tuyết Liên cơ bản có thể đi được rồi. Như vậy Dương Thu Trì đã tiết kiệm thể lực. Trãi qua vài ngày đi thần tốc, dựa vào túi lúa mạch để chống đỡ, bọn họ cuối cùng cũng bình an đến thành Hoàng Châu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]