Chương trước
Chương sau
Quách Tuyết Liên tuy hai tay nhỏ nhắn nhưng hết sức khéo léo, lần lượt làm cho toàn thân Dương Thu Trì thư thái, hắn nhắm mắt nói: “Tuyết Liên à, sau này nàng mà làm vợ ai thì người đó hẳn hưởng phúc rồi!"

Quách Tuyết Liên nhỏ nhẹ nói: “Lão gia đối với nô tì ân trọng như núi, nô tì suốt đời đi theo lão gia, không lấy ai làm chồng."

"Không thể làm thế được!" Dương Thu Trì đặt tay lên đùi nàng vỗ nhè nhẹ, "Chờ ta tìm được Băng Nhi rồi, sau khi chúng ta thành thân, ta sẽ tìm nhà gã chồng cho nàng. Ta sẽ không làm chậm trễ cho nàng, để nàng một đời ở góa, quả thật là có lỗi."

"Quách Tuyết Liên chỉ nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Nô tì không..."

Dương Thu Trì đang nhắm mắt nói chuyện thì bất chợt nghe có người lên tiếng: “Ô! Dương huynh đệ, ngươi ở đây à? Ta đang đi tìm ngươi đây."

Dương Thu Trì mở mắt ra nhìn, thì ra đó là người quân giáo phụ trách phát giấy trước kia. Hắn trở người đứng dậy, vòng tay nói: “ Quân gia tìm tôi có việc gì không vậy?"

"À, thấy ngươi có sức lực hơn người, ta đến hỏi xem ngươi thế nào? Có nghĩa là chịu tham gia quân ngũ để ăn lương không? Chúng ta thủ thành cần những người có thể lực như ngươi vậy".

Dương Thu Trì cười cười lắc đầu: “Quân gia, tôi chỉ là kẻ nhát gan, lại là con duy nhất trong nhà, phụ mẫu không cho đi lính đâu."

"Uhm..." Trên mặt người quân giáo lộ vẻ thất vọng, "Này quên đi, giặc Trương giết người đã thành tính rồi, một khi mà đã phá thành Hoàng Châu, ngươi vị tất chỉ lo thân mình. Hắc hắc..."

Đúng lúc đó thì đột nhiên nghe phía thành có tiếng động ầm ầm dữ dội, chung quanh những tiếng kêu thảm thiết, tiếng hô giết giết vang lên tạo thành một đám hỗn loạn. Lúc này, ngay dưới chân có cảm giác như đất đang rung chuyển.

"Không may rồi! Giặc Trương tấn công thành rồi!". Người quân giáo rút kiếm ra, xoay người tiến nhanh lên thành, chợt dừng lại, nói với Dương Thu Trì: “ Ngươi nếu muốn sống, hãy giúp chúng ta thủ thành, nếu chẳng may thành trì bị phá vỡ rồi, mọi người đều chết không có đất dung thân". Dứt lời, vội vội vàng vàng đi nhanh lên cổng thành.

Dương Thu Trì ngẩn đầu nhìn, thấy cổng thành ngọn lửa lên cao ngất trời. Vô số hỏa tiễn liên tiếp như mưa bay vào thành, rơi xuống hai bên tường sát nhà dân, ngay lập tức bùng cháy. Trên thành tiếng hô giết giết cùng tiếng khóc của phụ mẫu tạo thành tổ hợp âm thành. Thì ra là binh lính của Trương Hiến Trung đã yểm hộ trong đêm tối, lặng lẽ tiếp cận thành Hoàng Châu, dùng hỏa pháo, hỏa tiễn oanh kích thành, bọn quân sĩ dùng thanh mây bắt đầu tấn công mạnh vào thành.

Quách Tuyết Liên sợ quá ôm lấy cánh tay của Dương Thu Trì: “Lão gia...phải làm sao bây giờ?"

Dương Thu Trì quay đầu nhìn thấy khắp nơi Hoàng Châu thành ngọn lửa đang bốc cháy , thầm nghĩ dân đói trong thành cũng có mấy vạn. Một khi khởi loạn, e rằng quân đội của Trương Hiến Trung cũng chẳng mấy nguy hiểm gì. Mạo hiểm trong biển lửa không bằng cứ tiến lên cổn thành, nhớ đến lời nói của người quân giáo lúc nãy quả là không sai.

Trong lòng hắn chợt lóe lên một ý nghĩ, bèn nói: “ Ta lên cổng thành để hỗ trợ giữ thành, nàng hãy tìm nơi trốn đi. Chờ khi bình tĩnh rồi chúng ta sẽ gặp nhau ở đây."

"Không! Lão gia, nô tì dù chết cũng chết cùng với người!"

Dương Thu Trì nhìn gương mặt bẩn bẩn của nàng ta, trong mắt dù có phần sợ hãi nhưng vẻ mặt hết sức kiên định, không kịp nhiều lời nữa, gật đầu nói: “ Tốt lắm, ngươi theo phía sau ta, đừng có chạy loạn!". Rồi cuối đầu nói với chú chó Tiểu hắc: “Tiểu hắc, ngươi hãy bảo vệ nàng người khác không được làm tổn hại nàng ta. Nghe có hiểu không ạ?"

"Uông....uông.....!" Tiểu hắc ngẩng đầu kêu ư ử.

Dương Thu Trì kéo tay Quách Tuyết Liên, nhanh chóng đi lên thành. Chỉ thấy trên thành toàn là biển lửa, khắp nơi ngổn ngang xác binh lính Minh triều. Dương Thu Trì lấy một cái khiên đưa cho Quách Tuyết Liên, dắt nàng theo cùng nói: “Nàng ngồi đây, đừng có chạy lung tung ! Ta ở nơi này thủ thành!"

Nói rồi, Dương Thu Trì nhanh bước đến hai bên thành, nghiêng đầu nhìn xuống, chỉ thấy bên dưới có vô số tử thi, khắp nơi lửa cháy hừng hực, rất nhiều thang mây nằm trên thành, quân sĩ Trương Hiến Trung giơ tấm chắn hướng tới mãnh liệt. Xa xa, một loạt hỏa pháo không ngừng rền vang, pháo hướng bắn vào thành càng lúc càng nhiều. Tường thành một ít nơi đã bị sụp đổ, cung tên, hỏa tiễn như bay bắn lên thành.

Dương Thu Trì xoay người nâng "Vạn Nhân Địch"lên, lấy cây đuốc làm ngòi nổ, hướng vào một góc thành đang có thang mây ném xuống, ầm một tiếng, dưới thành ngọn lửa bốc lên, quân địch trên thang mây kêu thảm thiết ngã nhào xuống thành.

Dương Thu Trì một hơi ném đến mười cái"Vạn nhân địch", một nửa biến thành biển lửa. Lúc này, người quân giáo phát hiện Dương Thu Trì đang ở phía sau, mừng rỡ nói: “ Giỏi lắm! Giết! Đánh lui quân địch, ta lập tức khao thưởng..." Chưa dứt lời, một mũi tên bay đến, hắn hơi nghiêng đầu, bay vụt qua mặt, không kịp kêu lên tiếng nào, ngã xuống đất mà chết.

Dương Thu Trì nhanh chóng nằm dài xuống, vô số hỏa tiễn bay qua đầu hắn. Phía trước thành chỗ có lỗ châu mai bị đạn pháo bắn lên, xem ra, quân đội Trương Hiến Trung phát hiện ra Dương Thu Trì thủ thành cùng "vạn nhân địch" hết sức lợi hại, quyết định tiêu diệt hắn trước. Do đó tập trung hỏa lực vào hắn.

Đến lúc này thì Dương Thu Trì không thể thong thả ném"vạn nhân địch" được rồi. Hắn chỉ còn có cách trốn tránh rồi ném từ từ xuống.

Cố gắng thủ thành được một canh giờ thì phòng tuyến bắt đầu bị đột phá. Quân Minh giữ thành đã xông lên thành triển khai đánh giáp lá cà. Nhưng quân Minh liều chết kháng cự xem ra không nhiều. Thấy thành càng lúc càng bị công phá, quân địch lên thành càng lúc càng đông, nhiều quân Minh cũng ôm đầu trốn dưới thành.

Dương Thu Trì lấy một thanh đao chém bay đầu mấy tên địch xông lên thành. Chợt nghe dưới thành có tiếng hô giết giết vang trời, đi đến cạnh cổng thành nhìn xuống, thấy vô số quân địch đã tiến ào ào vào thành. Chắc là trên thành địch quân lợi dụng lúc hỗn loạn đã mở cửa thành. Quân Trương Hiến Trung đã tiến vào thành rồi.

Theo tình hình này thì đã hết cứu vãn được rồi. Dương Thu Trì đang tìm biện pháp tốt hơn để đối phó. Vọt nhanh đến bên cạnh Quách Tuyết Liên, bảo nàng hãy nằm xuống giả chết. Nhân lúc trên thành đang hỗn loạn, lẳng lặng kéo hai thi thể quân địch lại, tháo khăn trùm đầu và quần áo ra, sau đó hai người bọn họ mặc vào. Tiếp theo đứng dậy, giả làm binh sĩ của Trương Hiến Trung đang tấn công thành, thét to lên rồi liều chết xuống dưới thành. Tiểu hắc kêu ư ử lẽo đẽo chạy theo sau.

Ngay lúc này xung quanh thành Hoàng Châu lửa đã nổi lên. Quân Trương Hiến Trung bắt đầu tàn sát hàng loạt dân trong thành, gặp người là giết. Dọc các con đường là thi thể của quân Minh, dân đói, cùng lão bách tính trong thành. Rất nhiều binh sĩ bắt đầu cướp bóc. Dương Thu Trì vung đao đi theo tiếng gọi của bọn loạn đảng, cho nên trong hỗn loạn cũng không ai phát hiện ra hai người này là kẻ giả danh.

Đương nhiên cứ tùy tiện đi như vậy cũng không phải là biện pháp, sau này cũng sẽ bị phát hiện. Do đó, Dương Thu Trì lôi kéo Quách Tuyết Liên chạy về phía trước tìm nơi ẩn thân.

Có một điều mà quân đội sau khi phá thành rồi sẽ làm là bốn chuyện, giết người, cướp của, đốt nhà, cưỡng hiếp. Nữ nhân là đối tượng rất dễ bị chiến tranh xâm hại. Quân đội Trương Hiến Trung cũng làm như thế. Cho nên khắp thành, ngoại trừ thi thể cùng những ngọn lửa hừng hực, thì ở những góc đường là cảnh xâm phạm các nữ nhân hết sức ghê tởm.

Nhìn những cảnh này làm cho Quách Tuyết Liên hoảng sợ đến mức toàn thân run rẩy, ôm chặt cánh tay Dương Thu Trì không dám nhìn. Dương Thu Trì hết sức tức giận, ngay lúc bên cạnh không có quân địch, hắn vung đao lên chém chết mấy tên địch quân đang cưỡng hiếp con gái.

Nhưng mà, quân của giặc Trương tiến vào thành càng lúc càng nhiều. Chung quanh đầy bọn giặc Trương điên cuồng. Dương Thu Trì cũng không dám ra tay lung tung, liền kéo Quách Tuyết Liên vào một tiệm thuốc.

Dương Thu Trì cùng Quách Tuyết Liên chạy ào vào một nhà thuốc. Chủ tiệm thuốc cùng mấy người giúp việc sợ đến mức làm rơi cả bình nước không ngừng run rẩy. Nhìn thấy hai người bọn Dương Thu Trì mặc quần áo của giặc Trương, tay lại cầm đao, trên người dính máu đang tiến lại, họ sợ quá gọi cả phụ mẫu ngồi đè lên nhau thành một đống.

Dương Thu Trì hỏi: “ Các ngươi có tầng hầm để ẩn núp không?"

Ông chủ tiệm thuốc râu đã hoa râm trong phút chốc nghe Dương Thu Trì hỏi vậy không biết có dụng ý gì, ôm chầm bà lão đứng trên đất sợ xanh mặt nhìn hắn.

Dương Thu Trì định hỏi lại câu hỏi, bỗng nhiên từ phía sau có bốn năm tên giặc Trương chạy vào, nhìn thấy trong tay ông chủ tiệm thuốc ôm nữ nhân, tức thì hai mắt nhất thời tỏa sáng, tiến lên nắm lấy tóc kéo đi. Dương Thu Trì muốn động thủ, từ ngoài cửa khoảng mười tên giặc Trương lại chạy vào. Bắt đầu cướp bóc tiền bạc trong cửa tiệm. Ông chủ cửa tiệm quỳ xuống đất khổ sở van xin, bị một đao chém chết. Mấy người giúp việc quay người định chạy vào bên trong nhà, cũng bị đuổi theo chém chết trên đường tháo chạy.

Bọn binh sĩ lôi bà lão từ trong tay ông chủ cửa tiệm ra đến cửa mới phát hiện đây là một cụ bà, vả lại tướng mạo cũng bình thường, lên tiếng mắng chửi, cũng một đao chém chết.

Dương Thu Trì thấy quân địch đông, không dám ra tay, cũng tùy ý lục tung giả bộ như đang tìm tiền của. Sau khi giết hết sạch người trong tiệm thuốc, bọn chúng cũng không để ý hai người bọn Dương Thu Trì, tiếp tục dẫn nhau đi cướp những nhà khác.

Dương Thu Trì dẫn Quách Tuyết Liên nhẹ nhàng đi ra khỏi cửa. Đột nhiên phía sau có tiếng ngựa nhanh đến. Một đội kỵ binh giặc Trương đang tiến đến. Dương Thu Trì cùng Quách Tuyết Liên nhanh chóng tránh sang bên đường. Sau khi đội kỵ binh đi rồi, phía sau còn lại ba người, Dương Thu Trì chợt nảy ra một ý nghĩ, bèn đứng lên kêu: “ Ba vị huynh đệ đợi một chút, có mấy mỹ nữ chạy vào cửa hiệu kia, hãy hỗ trợ bắt giữ đi."

Ba người đàn ông nghe được lời này, lộ vẻ vui mừng ra mặt, lập tức kéo chiến mã lại, nhảy xuống, chen lấn chạy vọt vào trong phòng. Dương Thu Trì theo sau một đao kết liễu ba người bọn chúng. Sau khi trở ra, Dương Thu Trì đỡ Quách Tuyết Liên lên chiến mã, rồi tự mình ôm Tiểu hắc nhảy lên con ngựa khác, kêu lên: “Chúng ta thừa dịp đang có loạn lao ra khỏi thành!"

Giục ngựa chạy về trước được mấy bước, phía sau không nghe Quách Tuyết Liên chạy theo. Hắn liền quay đầu nhìn lại, phát hiện Quách Tuyết Liên đang cầm lấy yên ngựa, gấp rút thúc ngựa đi về trước, không biết làm thế nào để khống chế con ngựa bây giờ. Dương Thu Trì biết nàng ta chưa hề cưỡi qua ngựa bao giờ, vội vàng quay trở về, dắt lấy cương ngựa của nàng, thúc ngựa chạy ra ngoài thành.

Trong thành lúc này lửa cháy hừng hực, tiếng giết rung trời. Bọn giặc Trương vội vàng thiêu sát cướp bóc, hai người bọn họ lại thay trang phục của giặc Trương, cưỡi chiến mã, cho nên cũng không ai tra xét họ. Do đó rất thuận lợi chạy ra khỏi thành Hoàng Châu.

Đi được vài dặm, lúc này ghìm ngựa đứng lại, Quách Tuyết Liên kinh hồn, hỏi Dương Thu Trì: “Lão gia, chúng ta...bay giờ chúng ta đi đâu đây?"

Dương Thu Trì quay đầu lại liếc mắt nhìn thành Hoàng Châu. Cả nữa bầu trời rực đỏ ngọn lửa, văng vẳng vẫn còn nghe được cả tiếng giết người, ngẫm nghĩ xong, hắn nói: “ Cha nàng nói Vũ Xương có Sở vương. Nơi đây là trọng điểm quân Minh nên sẽ bố trí lực lượng canh phòng cẩn thận. Chúng ta đi Vũ Xương!" Sau khi nói rõ phương hướng đi rồi, liền giục ngựa thẳng Vũ Xương mà đi.

Sau khi chạy hơn mười dặm, suy xét rằng phía trước là phạm vi của quân Minh khống chế. Nếu như bị quân Minh ngộ nhận là giặc Trương, thì bao nhiêu ý nguyện chết hết. Dương Thu Trì cùng Quách Tuyết Liên thay bộ quần áo của giặc Trương dính đầy máu ra, sau đó tiếp tục đánh ngựa đi tiếp.

Bọn họ cưỡi hai con chiến mã tuy nhiên có đóng dấu quân mã, thẳng một đường chạy như điên, đến nơi nào không có người thì ngừng lại nghỉ ngơi một chút, ăn ít kiều mạch. Sau đó gấp rút lên đường. Cho nên dọc đường rất an toàn, không gặp giặc Trương, cũng không gặp quân Minh.

Sau vài ngày bọn họ đã đến thành Vũ Xương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.