Dương Thu Trì vội bước tới: "Tuyết Phỉ, cô sao lại đến đây?"
Trầm Tuyết Phỉ u buồn: "Đến tiễn huynh không được sao?" Nói xong lệnh cho bốn thân binh khiêng kiệu chờ ở ngoài, vén áo quần tiến nhanh vào vườn, đi thẳng tới mái hiên đứng lại hỏi: "Tỷ tỷ đâu?"
Dương Thu Trì ngước cằm chỉ lên lầu.
Trầm Tuyết Phỉ lên lầu, đến phòng ngủ, thấy Liễu Nhược Băng thay đồ bố, đang ngồi trên ghế. Quách Tuyết Liên đứng bên cạnh, tiểu quận chúa Chu Phượng Đức đứng bên cửa sổ, ngơ ngẩn nhìn ra cửa không biết nhìn gì.
Trầm Tuyết Phỉ bước nhanh tới, quỳ xuống trước Liễu Nhược Băng: "Tỷ Tỷ, Tuyết Phỉ đặc ý đến đây tiễn tỷ tỷ."
Quách Tuyết Liên bước tới đỡ nàng dậy, ngồi trên ghế dành cho khách, và rót trò mời.
Đôi mắt trong veo của Trầm Tuyết Phỉ nhìn Dương Thu Trì đầy vẻ u oán, định nói gì lại thôi.
Lúc này tâm Trầm Tuyết Phỉ như đao cắt, nam nhân yêu dấu của mình sắp rời xa, không biết đến bao giờ có thể gặp lại.
Cùng tiếp xúc với Dương Thu Trì trong đoạn thời gian này, Trầm Tuyết Phỉ đã sớm hứa thầm cho hắn. Nhưng Trầm Tuyết Phỉ là nữ tử con nhà giàu, hiện giờ huynh trưởng lại là Đô ti của Đại tây vương. Y tuyệt không để muội muội gả làm thiếp cho một hộ vệ nhỏ nhoi. Điểm này nàng đã từ một loạt ngôn ngữ và cử chỉ của Trầm Lỗi mà nhìn thấy ra. Điều này khiến nàng không có cách gì mở miệng;
Hơn nữa, âm soa dương thác thế nào, ca ca của nàng lại thiết độc kế hảm hại suýt giết luôn Liễu Nhược Băng, còn Liễu Nhược Băng là vợ chưa cưới của Dương Thu Trì, cũng là ân nhân cứu mạng của nàng. Trầm Tuyết Phỉ đã không còn mặt mũi nào đối mặt với điều này, không dám nói ra lời.
Nàng lại biết DƯơng Thu Trì nhất mực tình thâm với Liễu Nhược Băng, nhiều lần nói rõ là không nạp thiếp, thập chí Tiểu Nhị liều mạng ngăn hắn tự sát để bị thương như vậy, cũng không thể khiến hắn mềm lòng thu làm tiểu thiếp. Điều này khiến nàng hiểu rõ, cho dù mở miệng cũng vô vọng mà thôi.
Vì thế, Trầm Tuyết Phỉ chỉ còn biết lòng yêu thương chỉ mới vừa mang nha như mầm mùa xuân chôn vùi dưới ba tấc đất, rồi dập hai chân lên, không cho phép nó mọc chồi rẻ nhánh nữa.
Mọi người đều không nói, tình hình có vẻ căng thẳng, Quách Tuyết Liên để che sự khó xử, vội tìm lời hỏi: "Trầm tỷ tỷ, Tiểu Nhị đâu?"
Trầm Tuyết Phỉ thần tình ảm đảm, cúi đầu nhìn Dương Thu Trì: "Tiểu Nhị xuất gia rồi."
"Hả?" Đến lúc này thì Dương Thu Trì cũng sửng sốt, "Vì sao?"
"Nhân vì... em nó nói đã được gả cho huynh rồi, cả đời này sinh là người của Dương gia các người, chết là quỷ của Dương gia. Nếu như huynh không muốn em nó nữa, thì chỉ còn cách xuất ra làm ni cô, sống nương nhờ cửa phật cho hết kiếp này."
"Cái này...., thật đúng là cổ hủ quá mà!" Thần tình của Dương Thu Trì bối rối, nhìn Liễu Nhược Băng một cái, thấy nàng lành lạnh tựa như chẳng thèm quan tâm, càng khẩn trương hơn, "Cô ta... cô ta làm vậy chẳng phải là bức ta sao? Cô ta không thể dùng biện pháp đó để ép ta thu về a! Ta đã nói rõ với cô ta rồi, ta không thể nạp thiếp nữa, ta đã cùng Bang...., à cái gì cái
gì đó, đã nói rõ rồi mà. Ta chỉ cùng vợ ta hai người ân ân ái ái đến bạc đầu, tuyệt không nạp thiếp nữa! Cô ấy phải hiểu cho ta chứ! Sao lại dùng cách xuất gia mà bức ta vậy?"
Trầm Tuyết Phỉ nói: "Em nó không bức huynh, em nó thậm chí cầu ta đừng đem chuyện này báo cho huynh biết, nói em nó đã nhận ra huynh nói đúng là thật lòng. Em nó không muốn làm huynh khó xử. Đó chỉ là lựa chọn của riêng nó, với huynh không quan hệ gì. Nếu chẳng phải Tuyết Liên đề cập đến chuyện này, muội cũng không chủ động nói ra đâu."
Nàng càng giải thích, Dương Thu Trì càng cảm thấy chẳng ra sao, toàn thân có cảm giác mà miệng không thể nào nói rõ được, cứ cười khổ nhìn Liễu Nhược Băng.
Liễu Nhược Băng vẫn dùng thần tình đạm bạc chuyện chẳng liên quan gì đến ta. Dương Thu Trì đành phải quay đầu lại oán trách Trầm Tuyết Phỉ: "Nàng sao không ngăn cô ấy lại, sao dễ dàng để cho cô ấy xuất gia vậy?"
"Muội làm sao ngăn trở?" Trầm Tuyết Phỉ kỳ quái nhìn Dương Thu Trì, "Em nó đã được tiểu quận chúa hứa cấp cho huynh làm tiểu thiếp rồi, có văn khế hẳn hoi. Cho nên em nó đã không là nữ tì của muội nữa. Hơn nữa huynh đã đốt văn khế bán thân rồi, chẳng khác gì cho phép em nó tự do. Huynh không cần em nó làm thiếp nữa, thì đã là thân tự do, muốn đi đâu thì đi, muội làm sao cản trở đây?"
Dương Thu Trì tức thời tắc họng, ngập ngừng một hồi, cuối cùng nói: "Cho dù là thế, cô khuyên một lời dù sao cũng được chớ? Trong thời binh hoang mã loạn này, đâu phải lời thời điểm xuất gia tu hành! Cô ấy là nữ tử yếu ớt, cô thân trong am ni cô, gặp phải loạn binh thì làm thế nào?"
Trầm Tuyết Phỉ thở dài: "Khuyên rồi, muội đã bảo em nó ở bên muội như cũ, cho em nó chuyện làm, nhưng em nó nhất định xuất gia, căn bản chẳng thèm nghe, chấp ý đi rồi."
Dương Thu Trì không biết nói gì, một lúc sau mới hỏi Trầm Tuyết Phỉ: "Nàng ấy xuất gia ở đâu? Để ta đi khuyên thử."
"Ở Từ Hàng am mười dặm ngoài cổng bắc của thành. Sáng sớm hôm qua đã đi, không biết đã thế độ hay chưa."
Dương Thu Trì chợt hiểu ra, hèn gì hôm qua Trầm Tuyết Phỉ chỉ đến một mình. Lúc này, phó quan chạy vào thông báo: "Dương gia, hành trang đã chuẩn bị xong, có thể xuất phát rồi."
Dương Thu Trì nói: "Tuyết Phỉ, cô có thể đi cùng ta khuyên Tiểu Nhị không? Nếu không, như vầy mà đi phó nhậm, ta không an tâm chút nào a."
Trầm Tuyết Phỉ gật đầu đáp ứng, mọi người xuống lầu ra vườn.
Trong bốn xe ngựa thì có 1 xe đựng hành lý, ba xe còn lại chở người. Trầm Tuyết Phỉ ngồi kiệu như cũ, mọi người đến bắc thành.
Liễu Nhược Băng đã thay đổi trang phục. Trước đây nàng toàn che mặt, dường như trước đó không ai nhìn thấy gương mặt chân thật của nàng, lần này có Trầm Tuyết Phỉ đi cùng, Trầm Lỗi tuyệt không thể ngờ Liễu Nhược Băng lại ở trên xe ngựa của Dương Thu Trì. Do đó, quan giữ thành chỉ giản đơn nhìn ngó, biết là quan viên đi phó nhiệm, liền cho qua.
Rời khỏi bắc thành, dọc đường theo quan đạo từ từ tiến nửa canh giờ sau thì đến Từ Hàng am.
Am ni cô này ở trên một tòa núi nhỏ, xung quanh rừng xanh ngắt, phong cảnh xinh đẹp mê người. Quan đạo đi ngang qua đầy, xe ngựa liền dừng trên đường, Trầm Tuyết Phỉ ngồi tiểu kiệu theo bọn Dương Thu Trì lên núi.
Núi không cao, chẳng mấy chốc đã lên Từ Hàng am trên đỉnh.
Hiện giờ là thời binh hoang mã loạn, ni cô trong am đã chạy gần hết, chỉ còn lại hai lão ni cô sáu bảy chục tuổi ở lại giữ am. Tài vật trong am bị cướp sạch trong chiến loạn, nhưng quân đội dường như vẫn còn sự kính úy với phật môn, nên không thiêu hủy mấy phòng ốc giản lậu này.
Trong vườn, sân đá mọc đầy cỏ xanh. Một lão ni cô đang cúi mình nhổ cỏ. Trên bậc đá chánh điện có một nữ tử đang quỳ, ánh mắt đở đẫn nhìn lão ni cô trong đại điện. Nhưng lão ni cô này như không biết gì, vẫn ngồi trên một bồ đoàn cũ kỹ trên đại hùng bảo điện, nheo mắt lần chuỗi hạt, miệng lầm rầm niệm kinh văn nghe không ai hiểu gì, thỉnh thoảng ho hai ba tiếng.
'Tiểu Nhị!" Dương Thu Trì chỉ cần nhìn là nhận ra ngay thiếu nữ trên bậc đá, khẽ gọi.
Tiểu Nhị chuyển đầu nhìn lại, thấy đó là Dương Thu Trì, mắt thoáng chút vui mừng, nhưng rồi lại ảm đạm lại ngay. Nàng chống tay dưới đất, cố gượng định đứng dậy, nhưng nàng đã quỳ ở ngạch đá này cả ngày cả đêm, hai chân tê bại, căn bản không rút lên được.
Quách Tuyết Liên vội chạy tới bậc đá, từ từ đỡ nàng dậy, bước một bước dừng một bước lần xuống các bậc đá, đến chỗ Dương Thu Trì và Trầm Tuyết Phỉ làm lễ chào: "Tiểu Nhị xin chào Dương gia, xin chào nương nương."
Dương Thu Trì nhìn quanh, hạ giọng hỏi: "Cô định xuất gia ở đây?"
Tiểu Nhị quay đầu nhìn hai vị lão ni cô thần tình vẫn lạnh nhạt, cười thảm: "Đúng, hai vị sư phụ nói, trong thời loạn thế này, người mà thu em xuất gia, chẳng khác nào hại em, khuyên em tìm một... tìm một chỗ dựa để sống qua ngày... em đang cầu xin đây."
Dương Thu Trì thở dài: "Hai vị sư phụ nói có lý, trong thời buổi loạn li này, đích xác không hợp xuất gia. CÔ nên tìm nhà nào tốt, có chỗ tương tựa, sống chết có nhau qua ngày."
Tiểu Nhị khẽ lắc đầu, kiên định nói: "Phụ nhân chi nghĩa, tòng nhất nhi chung (Cái nghĩa của đàn ba là chung thủy trước sau như một). Có câu hảo nữ không lấy hai chồng, ngựa tốt không đặt hai yên. Tiểu Nhị đã được hứa gả cho lão gia làm thiếp, sinh tử gì cũng là người của lão gia. Lão gia không muốn Tiểu Nhị, là Tiểu Nhị mệnh bạc, nhưng phụ đức nữ trinh, Tiểu Nhị không thể làm ngược lại. Chỉ còn có xuất gia để biểu đạt tâm này. Nếu như sư phụ không thu lưu, Tiểu Nhị quỳ chết ở đây cho xong."
Nói xong, Tiểu Nhị khẽ tránh thoát khỏi tay đỡ của Quách Tuyết Liên, từ từ chuyển thân, vịn lên lan can tàn phá bất kham, lần từng bước lên bậc đá, quỳ xuống dưới cửa đá trước nguyệt đài trước đại hừng bảo điện.
Quách Tuyết Liên nhìn đến mắt ửng hồng, quay mặt đi không nhẫn tâm nhìn.
Dương Thu Trì quay đầu nhìn Liễu Nhược Băng một cái. Gương mặt trắng như sương của Liễu Nhược Băng bắt đầu đỏ hồng, nhướn mày gắt: "Nhìn ta làm cái gì? Nếu không phải vì ngươi ác tâm, cô ấy đâu có khổ thế này?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]