Chương trước
Chương sau
"Vậy à? Trong này có gì kỳ lạ?" Liễu Nhược Băng nhìn bốn phía, đột nhiên nhìn thấy mền gối bị xốc xếch trên giường, mắt sáng rực lên: 'Đúng a, vừa rồi Lý giáo dụ nói con gái Đông Vân của ông ta biết chồng Triệu Thiên Châu thân bị tuyệt chứng, đã nghĩ đến sau này sẽ chết theo chồng. Hôm nay Triệu Thiên Châu chết rồi, nàng ta nếu như sớm có lòng này, đáng ra phải lên lầu xong là nhảy lầu tự vẫn, chứ không thể đi ngủ trước, ngủ nửa giấc rồi mối muốn chết. Điều này dường như nói không thông."

Dương Thu Trì gật đầu khen ngợi: "Rất đúng! Đây đích xác là phù hợp với lẽ thường, nhưng vẫn không vì thế mà hoài nghi cái chết của nàng ta. Còn có phát hiện nào khác không?"

Liễu Nhược Băng lại ngẫm nghĩ: "Ừ..., còn nữa, khi chúng ta đến, thấy thi thể Đông Vân nằm phục trên bậc đá, vẫn nguyên dạng không động đến. Đổi thành người khác, khi thấy người nhảy lầu thì phản ứng trước hết là bước tới quan sát thương thế của người nhảy lầu, cho dù không đến mức khiên lên cứu chửa, nhưng chí ít cũng lật người qua coi. Đằng này chỉ ở kế bên mà khóc tồ tồ."

Dương Thu Trì lại gật gù: "Có đạo lý nhất định, chỉ có điều, nếu như người nhảy lầu đã chết rõ ràng rồi, thì không cần thiết phải động đến thi thể nữa. Đông Vân nhảy từ lầu ba xuống, phần đầu đập trúng bậc đá, não tương đều đã chảy ra, xem rằng đã chết ngay đương trường. Xem ra Lý giáo dụ và mọi người đã nhìn ra điểm này, Đông Vân đã chết rồi, nên mới không di động thi thể. Từ hiện trưởng tử vong của Triệu Thiên Châu mà chúng ta khám sát ban ngày, Lý giáo dụ này có vẻ như biết tính trọng yếu của bảo vệ hiện trường. Ông ta dù gì ở nha môn nhiều năm, không ăn thịt heo cũng thấy heo chạy, trong tình huống bất minh, đích xác là không nên tùy ý di động thi thể. Do đó, tỷ nói có đạo lý nhất định, những vẫn tồn tại lời giải thích hợp lý, cho nên không thể coi là chỗ đặc biệt kỳ quái."

Liễu Nhược Băng nhướng mày: "Vậy đệ nói coi, rốt cuộc là có chỗ kỳ lạ gì? Ta tìm không ra rồi."

Dương Thu Trì ngoắc tay bảo Liễu Nhược Băng lại cửa sổ, khẽ đẩy cửa sổ ra, chỉ vào giấy dán cửa sổ bị rách trên đó và dấu giày trên cái ghế, nói: "Từ hướng dấu chân và chiếu theo lý thường, Đông Vân cô nương là bước lên trên ghế, lưng ngồi quay ra ngoài cửa sổ, dựa vào cánh cửa sổ, dùng tư thế lăng ra, thân đẩy hé cánh cửa, sau đó lăn xuống dưới té chết. Do đó lúc ngã qua cửa sổ, hai chân vừa khéo đá lên trên cửa, khiến giấy dán cửa bị rách một lổ to."

"Đúng a, ta sao không phát hiện ra chứ?" Liễu Nhược Băng nhìn dấu giày trên ghế, rồi nhìn lên cửa sổ, "Nhưng mà, loại tư thế này rất bình thường, đâu có gì đặc biệt đâu?"

"Đừng gấp, nghe đệ nói này." Dương Thu Trì lại đẩy phiến cửa đó, "Nếu như đệ định từ trong này dùng tư thế đó nhảy qua cửa sổ tự sát, hơn nữa ý chí rất kiên quyết, thì phải dùng cây trúc chống cửa sổ chống lại trước đã, như vậy không có vật ngăn trở, dễ té người xuống hơn. Nếu không, chân đá lên trên cửa với lực độ mang một chút, sẽ đá xuyên luôn cây song, chân móc vào cánh cửa. Nếu như vậy thì chết cũng không được mà sống cũng không xong, chẳng phải là lãng phí cách bày tỏ tình cảm muốn chết rồi sao?"

Liễu Nhược Băng hừ một tiếng: "Vậy mà có gì đâu kỳ lạ!"

"Còn nữa nè!" Dương Thu Trì nói tiếp, "Đệ để tỷ kiểm tra thi thể, tỷ phát hiện bàn tay, cánh tay không có thương tích, đúng không?"

"Đúng vậy, sao thế?"

"Từ trên té úp mặt xuống đất, bất quản tự sát hay là bị người ta giết, đều xuất hiện một động tác, đó là đưa tay ra chống xuống đất trước. Đây là ý thức tự bảo hộ vô thức, cho nên, khi té cấm đầu xuống chết, thường thì ở tay sẽ xuất hiện hiện tượng gãy xương do bị đè ép va chạm mạnh, chí ít cũng phải hình thành vết rách biểu bì hay là trầy xước. Đằng này, tay của Đông Vân cô nương không thụ thương, giải thích sao đây?"

Liễu Nhược Băng chớp chớp mắt một chút, nói: 'Cho thấy cô ta không có động tác bảo hộ bản thân vô thức, có khả năng là thân hình xuống đất trước, sau đó tay xuống sau. Đúng rồi, ta nghĩ ra rồi, vừa rồi thấy thi thể của Đông Nhi, dườn như hai tay của cô tay cụp vào hai bên thân thể. Chiếu theo cách nói vừa rồi của đệ đúng là không ổn rồi, tay của cô ta phai đưa ra trước mặt mới đúng! Vì sao lại như thế chứ?" Liễu Nhược Băng trầm tư.

Dương Thu Trì không cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng, yên lặng nhìn gương mặt đẹp như tranh vẻ của nàng. Lát sau, mắt của Liễu Nhược Băng sáng bừng lên: "Ta biết rồi, khi Đông Vân cô nương ngã xuống lầu, có khả năng là hôn mê bất tỉnh rồi!"

"Vâng..., rất tốt!" Dương Thu Trì khẽ vỗ tay, "Nhưng mà không phải cô ta hôn mê, mà đã chết trước rồi!"

"Chết rồi?" Liễu Nhược Băng cả kinh.

"Đúng vậy, trước khi Đông Vân cô nương té xuống cửa sổ, cổ đã chết rồi!"

"Đệ làm sao biết vậy?"

"Đông Vân cô nương nói cho đệ biết."

Liễu Nhược Băng lườm mắt nhìn hắn: "Giởn chơi cái gì vậy!"

"Hắc hắc, chuẩn xác mà nói, thì di thể của Đông Vân cô nương cho đệ biết."

"A...?"

"Không cần kinh ngạc, người chết rồi tuy nhiên không nói chuyện, nhưng có thể thông qua một số hiện tượng thi thể cho người khác biết sự tình trước khi chết mà kẻ đó gặp là gì. Chỉ cần tỷ có thể đọc hiểu, thì có thể có được rất nhiều tin tức và tư liệu cần."

Liễu Nhược Băng bán tín bán nghi, nhìn hắn hỏi: "Di thể của Đông Vân cô nương nói cho đệ biết những tin tức gì?"

"Kỳ thật có tin tức tỷ đã biết rồi, ví dụ như cánh tay của cổ không từ trên chỏi xuống hay ra trước như những người chết té chúi đầu thường thấy, cũng không có vết gãy hay vết thương gì, cho thấy lúc cô ta rơi xuống, chí ít đã rơi vào trạng thái vô ý thức."

"Đúng, nhưng điểm này không thể chứng minh cô ta đã chết rồi a."

'Chỉ bằng một điểm đó thì không thể được, nhưng còn có những chứng cứ khác." Dương Thu Trì bước đến cửa sổ, ngoắc tay gọi Liễu Nhược Băng lại, chỉ vào vết máu ở dưới bậc đá, "Có chú ý vệt máu đó không? Đó là chứng cứ rất có sức thuyết phục, có thể chứng minh Đông Vân cô nương chết rồi mới té xuống dưới."

"Vậy sao? Vì sao vậy?"

'Rất đơn giản, trước khi té xuống, nếu người còn sống thì tim sẽ vẫn tiếp tục đập, huyết dịch sẽ không ngừng lưu động trong huyết quản. Do đó, người sống rơi xuống chết, máu chảy ra sẽ ào ào như suối, sẽ tạo thành đám máu lớn, thậm chí đọng vũng. Nhưng nếu như khi té xuống mà đã chết trước rồi, do tim đã sớm ngừng đập, thì ngoài huyết dịch trong huyết quản ở chỗ gần vết thương chảy ra theo tác dụng của trọng lực, huyết dịch trong huyết quản ở bộ vị khác do không có tim đập, máu dừng chảy trong huyết quản, không thể từ chổ bị rách vỡ mà chảy ra hết. Như vậy, xung quanh vết thương chỉ có một ít máu mà thôi. Tình huống của Đông Vân cô nương thuộc về trường hợp sau này."

Sau khi Dương Thu Trì khơi gợi ra điểm này, Liễu Nhược Băng lập tức minh bạch. Dù gì thì nàng cũng trải qua quá nhiều cuộc chiến sinh tử, nhìn thấy rất nhiều cuộc lưu huyết và tử vong.

Dương Thu Trì nói tiếp: "Tuy Đông Vân cô nương rơi chúi đầu chết, rất nhiều dấu vết lúc sống trên mặt đã bị hủy diệt rồi, nhưng có một chút tàn lưu có thể cho chúng ta biết rất nhiều tin tức. Tỷ vừa rồi khi kiểm tra thi thể, có phát hiện phần mặt của người chết ở các bộ vị chính thường có màu xanh tím đúng không? Hơn nữa còn có vệt xuất huyết bằng lổ châm đúng không?"

"Ừ!" Liễu Nhược Băng trầm tư một chút, gật gật đầu, "Dường như là thế, ngoài trừ chỗ bị đụng vỡ bẹp dí ra, mặt có màu tím xanh, có xuất huyết hay không thì ta không chú ý, có thể là nhân vì mặt cô ta tím xanh, che mất rồi."

"Đúng vậy, nếu tỷ quan sát kỹ, sẽ phát hiện ra dưới chỗ xanh tím đó có xuất huyết từng điểm. Còn nữa, tỷ có phát hiện ở nhãn cầu của người chết có điểm xuất huyết cũng bằng đầu châm không? Còn nữa, ngón tay của người chết tím xanh?"

Liễu Nhược Băng bối rối cười: "Cái này... ta không chú ý."

"Sau này tỷ giúp đệ kiểm tra nữ thi, cần chú ý kiểm tra những bộ vị ẩn bí này. Nhân vì những chỗ đó thường ẩn tàng rất nhiều tin tức có thể dùng để phá án."

"Vâng, được thôi."

"Trong mắt người chết có điểm xuất huyết, ngón tay tím xanh, là đặc trưng trọng yếu của cái chết do ngạt thở!"

"Chết vì ngạt?"

"Đúng, chết vì bị bóp cổ, bị miệng hay là treo cổ, dìm chết dưới nước vâng vâng. Đơn giản mà nói, phàm là sử dụng phương thức nào khiến người không thể hô hấp, đứt hơi chết tươi, thì gọi là chết vì ngạt."

'Vậy à...! Ý của đệ là Đông Vân bị chết ngạt?"

"Đúng vậy, nhãn cầu của cô ta có xuất huyết điểm, ngón tay tím tái, cơ bản có thể chứng minh chết vì ngạt thở. Đệ kiểm tra qua phần yết hầu, không phát hiện vỡ xương, cũng không có dấu xiết cổ hay là đè lên. Cho nên có thể bài trừ khả năng bóp cổ hay treo cổ. Từ dấu hiệu trên mặt, ngón tay và xuất huyết theo điểm rõ rệt trên, có thể thấy quá trình chết ngạt của nạn nhân khá dài, phù hợp với đặc điểm bị bịt kín hơi mà chết. Đệ đã xem qua miệng mũi của cô ta, tuy đã bị té bẹp nát rồi, nhưng có bộ vị vẫn còn nhìn ra vấn đề, đó là ở mũi của cô ta có vết trầy hình vòng nguyệt của móng tay tạo ra, có thể ấn chứng phán đoán của đệ, đó là Đông Vân cô nương kỳ thật bị bịt miệng mũi mà chết!"

Liễu Nhược Băng ngẫn người ra một lúc, rồi mới lấy lại tinh thần, nhìn hắn với đôi mắt sâu thăm thãm: "Đệ sao mà biết nhiều như vậy?"

Dương Thu Trì chỉ vào đầu mình: "Suy nghĩ a! Hắc hắc, tỷ suy đoán một lúc xem, Đông Vân cô nương bị bịt chết ở đâu?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.