Dương Thu Trì dịu giọng an ủi: "A Hạnh Ny cô nương, đừng lo lắng. Bọn chúng chỉ là vì tiền, ta xem nhị đại vương là người chánh trực, xem ra không để cô bị lăng nhục đâu. CHờ bọn họ trở về, ta khuyên y không được làm khó cô, đối với một cô nương mà làm vậy thì đáng mặt là hảo hán gì. Cô yên tâm đi."
"Vâng..." A Hạnh Ny hơi quay qua nhìn Dương Thu Trì, "Đa tạ công tử."
Nàng tuy là nữ tử Đồng gia, nhưng tiếng Hán cũng nói rất chuẩn, hơn nữa lại ngọt ngào kiều mỹ, uyển chuyển như con chim sơn ca. Nàng mang theo âm thút thít, hỏi: "Công tử là...?"
"À, tại hạ tên là Dương Thu Trì, là điển sứ của Kiềm Dương huyện. Lần này nhân vì công vụ mà đến Quý châu, dọc đường đi ngang đây vào ngụ ở hắc điếm của chúng bị ăn trúng phải Mông Hãn dược bị bắt trói mang lên núi, đòi tiền chuộc. Hắc hắc, hai chúng ta đúng là đồng bệnh tương liên rồi a!"
A Hạnh Ny miễn cưỡng cười: "Thì ra là điển sứ đại nhân! Đám tặc khấu này ngay mệnh quan của triều đình mà cũng dám bắt, thì tôi..." nghĩ đến hậu quả đáng sợ, rồi nghĩ tới vừa rồi tên sơn tặc đó nói là sơn đại vương muốn nàng làm áp trại phu nhân của y, nhịn không được lại bật khóc ròng.
Dương Thu Trì nói: "Vừa rồi nghe nhị đại vương nói cha cô chẳng phải là tù trưởng sau, dưới trướng có cả nghìn Đồng binh, xem ra sẽ đến cứu cô."
A Hạnh Ny dừng tiếng khóc, hỏi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nap-thiep-ky-ii/1930308/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.