Chương trước
Chương sau
Nguyên tài liệu do Vô Trần đạo trưởng luyện chế ra đã bị Dương Thu Trì dùng phối trí tạc đáng hết một phần lớn, cần phải nhanh chóng khai thác quặng ở hậu sơn của Đồng trại để chế luyện dầu mỏ, phenol, axit sulfuric, axit nitric, thủy ngân, ether và các thứ nguyên liệu dùng để chế thuốc nổ đắng và đạn. Đánh nhau thường là so tài về tiêu hao hậu cần, phe nào không đảm bảo hậu cần, thì phe đó không cách gì đánh đấu.

Do đó, hắn gọi A Hạnh Ny đến một bên, đem tình hình nói ra. A Hạnh Ny nghe nói thì ra thứ Vô Trần đạo trưởng luyện ra là dùng làm nguyên liệu để chế tạo đạn pháo bằng đá, không có những thứ đó thì không tạo được, tức thời lòng nóng như lửa đốt, chỉ phái đầu mục lĩnh binh lần này của nàng, và là lão tộc trưởng Tùng Ân của Đồng trại thân tín của thổ ti lập tức dẫn 1000 Đồng binh trở về Đồng trại tổ chức nhân lực khai thác quặng mà Dương Thu Trì cần, rồi sau đó hộ tống quặng khai thác được về giao cho Dương Thu Trì tại Kiềm Dương.

Dương Thu Trì lại để Vũ Kỳ phái thêm sơn tặc có võ công cao cường đến doanh trại của địch quân thám thính, để chuẩn xác nắm rõ động hướng của địch.

Sau khi an bài đâu vào đấy, hắn lưu lại A Hạnh Ny mang số Đồng binh còn lại bố trí phòng ngự trên thành lâu, còn mình thì dẫn Liễu Nhược Băng, Quách Tuyết Liên, tiểu hắc cẩu và các hộ vệ vội vã trở về điển sứ nội nha.

Trở về nội nha xong, Quách Tuyết Liên giúp Dương Thu Trì cởi trọng giáp ra. Dương Thu Trì kéo tay Liễu Nhược Băng vào phòng ngủ, đóng cửa lại, hai người ôm nhau hôn say đắm, cực lâu mới buông nhau ra.

Liễu Nhược Băng e thẹn vô cùng: "Phu quân, chàng mau nghỉ ngơi đi, thiếp cũng nghỉ một chút, mệt quá."

Dương Thu Trì nhớ đến nguyên tài liệu của mình chẳng còn lại bao nhiêu, chế tạo tạc đạn giỏi lắm một thời thần là dùng xong toàn bộ, cho nên còn một lượng thời gian du dã có thể dùng. Trong khi đó, từ khi hắn xuyên việt đến đây đã mấy tháng rồi, tuy đã có phát sinh tiếp xúc da thịt với vài nữ tử, nhưng chưa chân chánh ăn ở với ai, tư vị đó không dễ chịu chút nào. Hắn liền nói: "Băng nhi, chúng ta hãy động phòng trước, sau đó ta sẽ làm, được không? Dù gì thì cũng không gấp trong thời khắc này được."

Liễu Nhược Băng thâm tình nhìn sâu vào mắt Dương Thu Trì, kéo hắn đến ngồi bên giường, áy náy cười, nói: "Phu quân, thiếp thân e rằng tạm thời không thể cùng chàng viên phòng."

"Vì sao?" Dương Thu Trì kinh hãi hỏi.

Liễu Nhược Băng làm ra vẻ có lỗi: 'Võ công của thiếp sở dĩ cao vượt người thường, đó một là vì võ công của bổn phái rất cao cường, hai là sư phụ thiếp nói thiếp trời sinh có dị bẩm, nếu như bảo trì đồng trinh, khổ luyện đồng tử công thì sẽ tăng cao gấp bội. Nhưng một khi phá thân, công lực sẽ giảm đi phân nửa. Hiện giờ địch quân áp cảnh, phu quân vừa thăng lên làm thủ bị Kiềm Dương, thiếp muốn lưu chút võ công này hỗ trợ chàng thủ thành. Hơn nữa, thiếp còn hai kình địch, một khi chúng biết võ công của thiếp giảm nhược, e rằng sẽ tìm đến làm phiền thiếp."

"A...? Nàng... nàng cùng ta viên phòng sẽ làm công lực đại tổn? Không phải vậy chứ?" Dương Thu Trì cười khổ hỏi lại.

"Đúng. Sự phụ thiếp tuy thiên tư không bằng thiếp, nhưng lúc còn trẻ đã là địch thủ hiếp có rồi. Chỉ là, sau đó gặp phải một thiếu hiệp, hai người yêu nhau, sư phụ không chống nổi sự cầu khẩn của người, nên sau đó thành thân, công lực đại giảm. Sau đó bị rất nhiều cừu gia liên thủ truy sát, vốn những kẻ này không phải là đối thủ của sư phụ, nhưng sau khi công lực sự phụ đại giảm, hai người liên thủ vẫn không chống nỗi. Tuy hai người cuối cùng vẫn giết sạch mọi cừu nhân đến tầm cừu, sư công (chồng của sư phụ) trọng thương mà chết. Sư phụ cũng dưỡng thương nhiều năm mới giữ lại được tính mạng, nhưng rồi cuối cùng cũng buồn bã mà mất đi."

Dương Thu Trì kêu khổ trong lòng không ngớt, thầm nghĩ, Băng nhi nói lời này đúng là thật. Trong kiếp trước, hắn nghe Liễu Nhược Băng sư tỷ tên là Hư Ất đạo cô ở trong sơn động sao huyệt của Kiến Văn dư đảng tại Thanh Khê huyện đã từng nói qua điều này. chỉ là lúc đó Liễu Nhược Băng đương thời nói cho dù công lực đại giảm cũng đủ giết chết sư tỷ âm hiểm. Sau đó, quả nhiên giết chết được như lời. Hắn vội nói: "Nàng thiên tư thông tuệ, võ công vượt hẳn sư phụ, cho dù công lực tổn thất, nhưng vẫn có thể vô địch thiên hạ."

Liễu Nhược Băng mỉm cười, yêu thương hôn hắn, lắc đầu đáp: "Ai dám nói là thiên hạ vô địch? Tuy thiếp đến giờ chưa gặp kỳ phùng địch thủ, nhưng thiếp cũng đã có hai kình địch, công lực chỉ kém thiếp một chút mà thôi. Lúc trước chúng thiếp đều đánh nhau hơn 300 chiêu, thiếp mới phân biệt đánh bại họ. Nếu như thiếp giảm công lực phần lớn, e rằng không phải là đối thủ của hai người."

Dương Thu Trì đại kinh thất sắc, cố gượng cười: 'Hai người này, hắc hắc, với nàng là bạn chử không là địch, chỉ là tỉ thí võ công thôi đúng không?"

Liễu Nhược Băng cười khổ: "Không phải, có một kẻ là con gái của cừu gia đứng đầu vây công sư phụ và sư công thiếp khi xưa. Phụ thân ả bị sư phụ thiếp giết chết. Ả luyện thành võ công xong, thì sư phụ thiếp đã qua đời rồi. Ả liền tìm thiếp tầm cừu. Người còn lại là một võ tướng."

Dương Thu Trì tức thời lạnh cả nửa tấm lòng, hỏi: "Nếu như hai người họ đều có thù với nàng, vì sao không liên thủ đối phó nàng? Hai người liên thủ, nàng xem ra không phải là đối thủ rồi?"

'Dạ, chỉ sợ thua nhiều thắng ít. Rất may là họ đều là kẻ tâm cao khí ngạo, quyết không chịu liên thủ đối phó thiếp, càng không nguyện ý đánh lén, đặc biệt là võ tướng đó lúc này e rằng không hơi đâu tìm thiếp chi cho phiền. Đau đầu nhất là cừu gia kia, nhất mực muốn giết thíep cho nhanh."

Dương Thu Trì vỗ đùi: "Đúng rồi! Nếu như bọn chúng muốn giết nàng, vậy không thể trách chúng ta giết chúng. Tiên hạ thủ vi cường, bọn chúng ở đâu? Ta mang theo đội nhân mã quét gọn bọn chúng. Ta không tin võ công của chúng lợi hại hơn tạc đạn của ta!"

Liễu Nhược Băng ôm hắn, trách: "Chàng đó nha! Còn tự xưng là trai gái giang hồ gì, người ta đường đường chính chính tìm thiếp khiêu chiến, thiếp ngược lại bảo chàng đi ám toán người ta. Cái này còn có chuyện gì để mà nói nữa chứ. Hơn nữa chàng chưa chắc đã ám toán được họ!"

'Hắc! Cái này nàng không cần lo rồi, có câu minh thương dễ đón, ám tiễn khó phòng! Chúng tránh được một nhưng không tránh được mười lăm? Dù sao thì cũng có cơ hội diệt chúng, chuyện này nàng đừng quản, cứ giao hết cho ta, nàng chỉ cần cho ta biết chúng là ai thôi là được rồi."

Liễu Nhược Băng cười đáp: "Được a, vậy thiếp cho chàng biết, con gái của cừu gia đó tên là Ngải Miêu Miêu, cha là Ngải Đông Hải ngoại hiệu Âm Dương thủ, chính là người lập kế hoạch liên thủ tập kích sư phụ và sư công của thiếp. Phụ thân của ả chết rồi, Ngải Miêu Miêu khi ấy chỉ là nha đầu trẻ nít. Sau đó không biết ả gặp kỳ ngộ gì, võ công đột tiến, tìm thiếp quyết đấu hai lần, nói là món nợ của sư phụ đồ nhi phải trả. Lần đầu thiếp chỉ dùng 181 chiêu đánh bại ả, nhưng lần sau phải dùng 328 chiêu mói được. Nhưng mà, đó là chuyện năm năm về trước rồi. Sau lần quyết chiến tối hậu, ả không biết hạ lạc nơi nào, không ai gặp qua, theo truyền thuyết thì ả vượt biển tầm sư rồi."

"Cái gì? Hạ lạc bất minh? Vậy đi đâu tìm ả bây giờ?"

Liễu Nhược Băng mỉm cười: "Thì vậy đó, chỉ có chờ chúng tìm tới thôi. Ngươi này ý chí kiên định, không đạt thành mục đích không chịu thua. Cừu gia của thiếp không ít, nhưng thiếp đều không để ý, chỉ cảm thấy đau đầu với mỗi Ngải Miêu miêu này."

"Nàng thật đúng là, nếu như là thế, khi xưa sao không một kiếm giết ả cho rồi!"

"Không phải thế, lần đầu ả bị thương đào tậu, lúc đó võ công của ả còn chưa cao, do đó thiếp không quá để ý, cũng không truy sát. Lần thứ hai, võ công của ả đại tiến, xuất chiêu thập phần ngoan độc, thiếp bấy giờ mới cảnh giác. Chỉ có điều, lúc đó võ công của ả đã không tệ, chỉ hơi kém thiếp một chút, cho nên tuy thiếp đánh bại ả, nhưng chỉ là hơn về chiêu số, ả không hề thụ thương, tự biết không đánh lại là mượn cơ hội đào tẩu. Nhưng mà thiếp biết, ả nhất định sẽ tìm thiếp lần nữa."

Dương Thu Trì hừ một tiếng: "Sợ cái gì, ả mà dám đến, ta nả một phát vào ả là xong! Hết chuyện!"

Tiếp đó hắn thấy Liễu Nhược Băng chỉ cười điềm đạm, biết là nàng sẽ không để hắn làm vậy, bản thân hắn cũng tự nghĩ và cảm thấy không thể làm vậy được, vì người ta đường hoàng tìm đến đòi quyết đấu, thế mà hắn lại dùng âm chiêu sử dụng vũ khí hiện đại hại người, đích xác là quá tệ rồi. Hắn tự nhũ hay là phải bàn kỹ lại chuyện này sau vậy, đành hỏi: "Còn cừu gia kình địch khác là ai?"

"Còn lại không phải cừu gia, mà chỉ là thiếp và y cùng đánh cuộc một trận quyết đấu thôi."

Dương Thu Trì: "Đánh cuộc hả? Hắc hắc, có gì mà gấp, cùng lắm là nhận thua chứ gì, ít nhiều tiền gì đó trả cho y!"

"Không phải là tiền, mà còn cược mạng, rất nhiều nhân mạng!"

"Hả? Chuyện là thế nào? người này là ai thế? Vì sao phải đánh cuộc nhiều nhân mạng?" Dương Thu Trì lại khẩn trương hẳn lên.

"Y là một bối lặc gì đó của Hậu Kim, tên rất dài, gọi là... Ái Tân Giác La - Đa Nhĩ..."

"Cái gì? Đa Nhĩ Cổn?" Dương Thu Trì cả kinh. Danh tự này quá quen, vô số phim điện ảnh đều có nói về người này, là nhân vật quan trọng nhất trong chuyện nhà Thanh đánh diệt nhà Minh.

Liễu Nhược Băng kỳ quái hỏi: "Chàng nhận thức y?"

"Đúng, à không, không nhận thức, có nghe nói qua - nàng sao lại có thù với hắn? Hắn ở Liêu Đông mà."

"Nói ra cũng dài,năm 11 Sùng Trinh, y mang binh được phong làm 'Phụng mệnh đại tướng quân" của Hậu Kim soái quân nam hạ, đánh vào phúc địa Đại Minh ta, đốt giết cướp của, cuối cùng đánh tới Sơn Đông Tế Nam. Thiếp lúc đó vừa khéo ở Sơn Đông, thấy y giết người quá nhiều, liền tiềm nhập vào quân doanh, ngầm đánh lén chế phục y, bức y lui binh. Y không ngờ thà chết không chịu đáp ứng, còn nói thiếp đánh lén không phải là anh hùng, nếu như thẳng mặt đối quyết, thắng y rồi hãy nói sau. Thiếp bèn tha y, quyết đấu với y. Trong đại trướng của quân đội, thiếp và y đại chiến im liền đến 296 chiêu, thiếp mới chế phục được y.

Y bội phục, xưng là lần đầu chiến bại, đáp ứng lập tức triệt binh phản hồi Liêu Đông, trong vòng ba năm chỉ tác chiến ở Liêu Đông, không xuất binh quan nội. Nhưng y biểu kỳ không phục, hẹn 3 năm sau tái chiến. Nếu như y bại nữa, 3 năm sau lại không đánh vào quan nội, còn y thắng, sẽ... sẽ bảo thiếp lấy y..."

"Nàng đáp ứng rồi sao?" Dương Thu Trì khẩn cấp hỏi, tiếp đó cười, khẽ đánh mình một cái, "Ta thật ngốc, nếu là nàng đáp ứng, sao lại còn gả cho ta chứ."

Liễu Nhược Băng lườm hắn một cái: "Thiếp đương nhiên không đáp ứng! Y liền nói ba năm sau nếu như thiếp không tìm y quyết đấu một lần, y sẽ kéo quân nam hạ, giết người hán, đaọt tiền tài. Thiếp tức giận, định giết y, nhưng chuyển niệm nghĩ, thế lực Hậu Kim càn glúc càng mạnh, đặc biệt là Đa nhĩ Cổn văn thao võ lược, là kình địch Đại Minh. Nếu như lời y có tín nghĩa, chỉ cần 3 năm sau lần nữa chế phục y, thì chí ít cũng đảm bảo Đại Minh bình an thêm ba năm. Do đó, thiếp liền đáp ứng ba năm sau quyết đấu với y, nhưng không đáp ứng gả cho y, chỉ nói nếu như thiếp thua, sẽ không quản chuyện nam chinh của y nữa. Y cuối cùng cũng đồng ý."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.