Quế vương già đời sành sõi, đã hiểu lời vừa rồi của Dương Thu Trì là lấy lui làm tiến, cho nên lập tức vuốt chòm râu bạc cười, nói: "Theo như ta thấy, chuyện tổ kiến tân quân này cứ giao cho Dương đại nhân làm! Lần này đánh lui địch quân toàn là dựa vào công của hai vợ chồng Dương đại nhân, lúc này đích xác không thể rời khỏi đây. Như vầy đi, chuyện phủ úy gia đình Đồng quân tử thương sẽ do ba chúng ta xuất tiền, ừ..., chiến tử và thụ thương tàn phế không thể làm lụng thì mỗi nhà 50 lượng, còn những kẻ bị thương khác thì cho phân nửa. Chúng ta lấy tiền đưa Dương đại nhân tự thân phủ tuất, thây cốt của người chết cho người nhà họ mang về. Còn chuyện phủ úy người nhà ở Đồng trại, chủ trì truyện này ấy à, do chiến sự khẩn cấp, Dương đại nhân không thể đến được, Đồng trại còn có tộc trưởng các tộc, có thể thay, không có sự tình gì đâu!" Xong ông ta quay sang Phúc vương và Huệ vương:
"Ý của hai vị thế nào?"
"Được! Cứ làm như vậy!" Phúc vương và Huệ vương cùng vỗ đùi.
Phúc vương vừa rồi cơn tức bốc lên đầu buộc miệng mắng mấy câu, thấy sắc mặt tổng binh khó coi, cảm thấy hơi hối, dù gì tổng binh cũng là quan chỉ huy quân sự tối cao ở Hồ Quảng, bỏ ông ta ra để một thủ bị nho nhỏ tổ kiến và thống lĩnh tân quân đích xác là có điều nói không qua. Hơn nữa, tổng binh này dọc đường bảo hộ ba người họ, không có công lao thì cũng có khổ lao, không có khổ lao thì cũng có bì lao (mệt mỏi),đối với tổng binh cũng biết gốc biết gác, không như Dương thủ bị tuy có công lui địch, nhưng không thể quá dễ tin buông tay để hắn nắm binh quyền đại quân. Do đó, ông ta chuyển đầu, nghĩ ra một chủ ý, nói:
"Như vầy đi, Dương đại nhân xây dựng chính là đoàn luyện của Kiềm Dương huyện. Tổng binh đại nhân cũng đồng thời khoách chiêu binh mã, hai bên không thể chần chờ. Nhiều lắm là chúng ta bỏ thêm bạc ra để tổng binh xây dựng lại Minh quân, ý hai vị hoàng huynh thế nào?"
Huệ vương chuyển đầu nhìn Quế vương, thấy ông ta cười không nói, cũng không rỏ thái độ, tựa hồ có lời muốn nói nhưng chưa tiện nói ra.
Tổng binh thì khoái chí vô cùng, liếc xéo Dương Thu Trì một cái, nói: 'Địa phương đoàn luyện quy mô không được lớn, nếu không sẽ bị hiềm là tự lập quân đội a!"
Dương Thu Trì vốn không định chiêu nạp mấy vạn người. Vũ khí cận đại hóa trong tay hắn không thể tùy tiến phát cấp cho tất cả mọi người, một khi rơi vào tay địch thì hắn coi như tiêu đời, liềnhỏi: "Thỉnh tổng binh đại nhân chỉ kỳ, ti chức tổ kiến đoàn luyện nên hạn chế đến mức bao nhiêu người?"
Khổng Hi Quý ngẫm nghĩ: "Cái này... năm... tám...., a, cứ lấy 1000 người làm giới hạn đi! Là địa phương đoàn luyện của một huyện thành nhỏ, một nghìn người đã là không ít rồi, đủ để đề ngự phỉ đạo xâm nhiễu rồi."
"Vậy à, được thôi, đoàn luyện 1000 người đương nhiên là đủ rồi. Nhưng mà, lời phải nói rõ trước, đoàn luyện chỉ ứng đối với đạo tặc hay giặc cướp địa phương, không thể coi là quân đội. Do đó, nếu như đại quân của Trương Hiến Trung đi rồi quay lại, xem ra không cần đoàn luyện của tôi ra trận rồi?"
Đoàn luyện không ra trận, vợ chồng Dương Thu Trì đương nhiên không ra, như vậy thì chiến trận đã thua đến 9.9 phần mười rồi. Mặt Khổng Hi Quý rất khó coi: "Cái này, đương nhiên không phải...."
Quế vương phẫy tay, ra ý bảo Khổng Hi Quý không cần phải nói gì nữa. Ông ta vuốt râu bảo: "Theo ý của bổn vương, Kiềm Dương huyện chỉ có bấy nhiêu nhân khẩu, không cần phải chia ra chiêu binh mãi mã làm gì, phân tán lực lượng không hay. Như vầy đi, chúng ta đem lực lượng chủ yếu tập trung vào một chỗ, chuyện khoách quân chiêu binh toàn bộ do Dương đại nhân phụ trách. Quân hướng không đủ cứ mở miệng hỏi, ba người chúng ta tích súc nhiều năm, nuôi mấy vạn tướng sĩ vẫn được, Dương đại nhân cứ mặc tình chiêu binh mã. Còn về tổng binh đại nhân, chờ sau này Dương đại nhân dẫn binh thu phục Trường Sa, Vũ Xương, đến lúc đó tổng binh đại nhân lại trù kiến quân đội thêm cũng không muộn."
Huệ vương một mực nghe theo vị hoàng đệ của mình, nghe Quế vương nói vậy liền gật đầu: "Ý bổn vương cũng vậy. Dương đại nhân trận này đại bại Trương tặc quân, là trận chiến thống khoái hiếm có từ nhiều năm nay. Huống chi lại lấy ít thắng nhiều, đủ thấy Dương đại nhân văn thao võ lược, do ông ấy xây dựng và thống lĩnh tân quân xem ra là lòng mong mỏi của mọi người."
Phúc vương không dám đấu võ mồm với Quế vương và Huệ vương, và kỳ thật ông ta cũng hi vọng cánh quân này do Dương Thu Trì thống lĩnh, vừa rồi chẳng qua là vuốt mặt nễ mũi tổng binh một chút thôi. Hiện giờ nếu như Quế vương và Huệ vương đã phản đối đề nghị của ông ta, ông ta vừa khéo có bậc đá xuống lưng lừa, cười cười ra vẻ áy náy với Khổng Hi Quý: "Đúng a, trọng nhiệm này cứ để một mình Dương đại nhân gánh đi. Tổng binh đại nhân cũng tranh thủ khuây khỏa, nghỉ ngơi cho khỏe, chờ sau này trọng kiến hùng sư."
Khổng Hi Quý vô cùng thất vọng, nhưng ý của ba vị vương gia nhất trí, y còn làm sao được, chỉ biết im lìm gật đầu.
Dương Thu Trì lộ nụ cười mỉm, chấp tay xá ba vị vương gia, nói một phen hào ngôn tráng ngữ khẳng khái bảo vệ tổ quốc, sau đó đứng lên định cáo từ.
Quế vương lại khoát tay bảo hắn ngồi xuống, hiền từ nói: 'Dương đại nhân, mấy ngày nay ngươi bận lo chiến sự, nhất mực ít có thời gian đến chiếu cố Phượng nhi. Không gặp ngươi, Phượng nhi chẳng ăn uống gì. Trước mắt địch nhân tạm lui, ngươi hãy lĩnh Phượng nhi về đi, dù gì nó cũng là người của ngươi mà."
Người của ta? Dương Thu Trì ngẩn người.
Tiểu quận chúa Chu Phượng Đức không có Dương Thu Trì bên cạnh là không ăn, có đổ cũng ói ra. Bọn họ từ Trấn Viễn phủ về Kiềm Dương huyện thì gạp phải địch quân công thành, Dương Thu Trì bèn đưa tiểu quận chúa đến chỗ ba vị vương gia. Hắn thật ra không muốn quẳng của nợ này đi, mà là những ngày này bận rộn chế tạo súng đạn, khi nghe người hầu nói nàng không ăn, chỉ có thể tranh thủ rảnh rỗi đến xem, phát vào cái mông tròn của nàng vài cái, bắt nàng ngoan ngoãn ăn. Hiện giờ xem ra chỉ có hắn mới chăm được cô tiểu quận chúa này, nếu không cô nàng giở trò đòi chết đói thì nguy.
Nói đến chuyện này, không chờ Dương Thu Trì lên tiếng, Phúc vương đã không hài lòng trầm giọng nói: "Dương đại nhân, bổn vương nghe Phượng nhi nói, ngươi mang nó tới Trấn viễn phủ gặp mợ nó, tối đến hai người còn... còn ngủ chung phòng, có chuyện này không?"
Dương Thu Trì cười cười: "Đúng, nhưng đó đều là do mợ nàng ta cưỡng bách, nếu không không giao tài bảo của tiểu quận chúa do bà ta giữ ra. Tiểu quận chúa đáp ứng đem một phần tài bảo cho tôi tổ kiến quân đội, sau này bảo hộ ba vị vương gia cho tốt. Tôi cũng vì đại cuộc mà nghĩ, mới tòng quyền. Nhưng mà, tôi và tiểu quận chúa đều trong trong trắng trắng, không làm chuyện gì không hay, nếu không tin, các vị có thể tìm ổn bà nghiệm thân cho nàng ấy..."
Phúc vương cứ thẳng thắn, trầm mặt: 'Dương đại nhân, ngươi đã có vợ, sao còn... hừ! Tuy nói tên Trương tặc bộ tướng đó để Phượng nhi làm thiếp cho ngươi, nhưng văn khế của phản tặc...."
Quế vương ở cạnh chợt ho, tiếng ho rất lớn.
Phúc vương nhíu mày định chờ ông ta ho xong rồi nói tiếp, không ngờ Quế vương ho thật lâu mà chưa dừng.
Phúc vương tuy thẳng thắng nóng tính, nhưng không ngốc, nghe Quế vương ho trận này có vẻ giả vờ, biết là có thâm ý, liền mím miệng không nói nữa.
Quế vương nỗ lực thở vài hơi, áy náy cười nói: "Bộ xương già này của ta không biết có thể chịu được bao lâu, ai! Chỉ là lo cho nha đầu Phượng nhi đáng thương a, nếu mà nó không có nơi nương tựa tốt, bổng vương... chết không nhắm .... mắt a..." Nói đến đây, lời của ông to nghẹn ngào, lại phát ho trở lại.
Huệ vương ở bên cạnh cười nói: "Hoàng đệ đừng lo nghĩ nhiều, hiện giờ Phượng nhi đã có chỗ dựa là Dương đại nhân, chúng ta có thể yên tâm được rồi."
Huệ vương và Quế vương là anh em ruột, vừa rồi Quế vương vờ ho và nói vậy, Huệ vương đã biết ý tứ của đệ đệ mình. Ông ta là vương của Kinh châu, Trương Hiến Trung đem quân đến đánh, ông ta chạy về Trường Sa, đầu Phúc vương. Trương Hiến Trung đánh Trường Sa, ông ta và Phúc vương lại chạy đến Hành châu dựa vào Quế vương. Ba người khi ở Hành châu, Phúc vương đã nói chuyện của Chu Phượng Đức, lúc đó ba người đều cảm thấy phẫn uất.
Sở vương đời cuối cùng là Chu Hoa Khuê vốn là cháu đời thứ chín của Minh thái tổ Chu Nguyên Chương, quan hệ với đương kim hoàng thượng còn xa hơn cả Phúc vương hiện giờ, càng không thể sánh bằng Quế vương và Huệ vương. Do đó, ba người kỳ thật chỉ quan tâm đến Chu Phượng Đức như là các thành viên hoàng thất lợi dụng nhau. Đặc biệt là Quế vương và Huệ vương do ít lai vãng với Sở vương, nên không thể coi là thân tình gì. cho nên, Huệ vương thấy Quế vương nói tới chuyện Chu Phượng Đức mà tự nhiên nhỏ lệ, lòng liền sáng bừng, biết rằng tất có nguyên do.
Nguyên nhân này rất dễ nhìn ra. Ba người họ ở Hành châu không lâu, Trương Hiến Trung lại tiến quân Hành châu. Ba người họ chỉ đành tiếp tục đào vong, chạy vòng vòng đến huyện thành nhỏ nhoi phía Tây này. Ba người đều được phong phiên ở Hồ Quảng, nếu chạy ra ngoài tỉnh thì chẳng còn mặt mũi nào. Do đó, Quế vương cố chấp không chịu chạy vào Quý châu, thà chết ở lại Kiềm Dương. Huệ vương và Phúc vương không còn cách nào, chỉ đành nghe theo. Họ vốn cho rằng lần này chết chắc, không ngờ nửa đường có Dương Thu Trì xông ra đại triển thần uy, dùng tạc đạn và súng máy đánh tan ba vạn địch quân, giữ được tính mệnh của họ. Đây là trận đại thắng đầu tiên trên con đường đào mệnh của ba vị vương gia, lòng họ hoan hỉ không gì tả được. Do đó, Huệ vương thấy Quế vương như thế, liền biết Quế vương muốn dùng tiểu quận chúa Chu Phượng Đức mua chuộc lòng của Dương Thu Trì, kéo hắn lên chung xuồng. Do đó, không ta thấy gió cũng kéo buồm, nói giúp thêm vài câu.
Huệ vương đoán không sai. Quế vương chính là có ý đó. Đầu óc ông ta xoay chuyển rất nhanh, có câu người không vì mình trời tru đất diệt, vì sao lại không vì lợi ích của mình mà nghĩ trước chứ? Ông ta tuy già cả, nhưng đã nhìn tình huống trước mắt rất rõ ràng: Dương Thu Trì là dị nhân, có vũ khí quái thú có thể cắn người, dường như bằng sức lực một mình mà đẩy lui địch quân. Hiện giờ chỉ có Dương Thu Trì mới bảo vệ được tính mệnh họ, là bồ tát sống cứu mạnh, không những không được đắc tội, mà còn phải nghĩ cách làm cho hắn cao hứng, bất kể ân huệ hay là gì sao cho hắn cảm kích, chịu để cho họ sử dụng mới là thượng sách.
Còn về tiểu quận chúa Chu phượng Đức đối với Quế vương mà nói chẳng qua là thành viên hoàng thất có cùng chung ông tổ mà thôi, quan hệ huyết thống đã xa lắc chín đời rồi, căn bản chẳng thể bàn đến thân tình gì. Cho dù nàng ta có lấy một người địa vị thấp kém, đối với họ chẳng tổn hại gì. Vừa khéo trước đó đã có bộ trướng Trầm Lỗi của Trương Hiến Trung tặng thiếp, có thể lấy đó làm cớ bắt Dương Thu Trì lấy tiểu quận chúa, kéo hắn vào hoàng thất. Hắn tự nhiên sẽ vì hoàng thất mà nghĩ, và sẽ nghe theo lệnh ông ta!
Trước mắt giang sơn của Đại Minh gió mưa lăng loạn, nội ưu ngoại hoạn, sụp đổ nay mai, nếu như có thể lung lạc thiếu niên dị nhân này, nói không chừng sau này hắn còn soái quân bình định Lý Tự Thành, Trương Hiến Trung loạn tặc, và đánh lui nhà Hậu Kim hổ thị đam đam, giữ vững giang sơn Đại Minh! Do đó, nhất định phải nghĩ biện pháp lung lạc thanh niên này!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]