"Dương ái khanh, vị này là tú nữ do Triều Tiên tiến công năm rồi, tên là Lữ Hoàn Cơ. Lúc đó đã sắc phong làm mỹ nhân. Trong tiết Nguyên tiêu, trẫm cũng nhìn ra được là ngươi rất thưởng thức vị Lữ mỹ nhân này. Ha ha, mỹ nữ tặng anh hùng mà." Minh Thành Tổ cười nói tiếp: "Trẫm đã triệt tiêu sắc phong đối với Lữ Hoàn Cơ. Nàng ta hiện giờ là bình dân rồi. Trẫm hịen giờ thưởng tứ cho ngươi làm thiếp!" Kỷ Cương ở bên cạnh nhìn Lữ mỹ nhân đến hai mắt phóng quang, nuốt ực một ngụm nước bọt, hạ giọng nói: "Dương huynh đệ, hoàng thượng đối với ngươi quả thật là không có chỗ nào chê, ngay cả mỹ nhân bên mình cũng tống tặng cho ngươi, còn không mau quỳ xuống tạ ơn đi!" Kỷ Cương nhìn dáng vẻ sầu khổ của Dương Thu Trì, thật không hiểu vì sao mà hắn phát sầu, hận không đá vào đít hắn một cước. Đầu óc của Dương Thu Trì lúc này đã loạn thành một nồi cháo, quỳ xuống dập đầu tạ ơn như cái máy. Trong lúc xem đèn trong tiết Nguyên tiêu ở Ngự hoa viên, hắn cảm thấy Lữ mỹ nhân là người đẹp nhất trong số phi tần của Minh Thành Tổ, không khỏi nhìn lén thêm vài cái. Nam nhân nhìn mỹ nữ cũng giống như hân thưởng phong cảnh mỹ lệ vậy, chẳng phải là vì bất cứ ý đồ đen tối gì. Thật không ngờ hắn nhìn lén tần phi của hoàng thượng như vậy, lại bị chính hoàng thượng phát giác. Minh Thành Tổ nói với Lữ mỹ nhân: "Hoàn cơ, sau này ngươi là người của Dương ái khanh rồi. Dương ái khanh là trọng thần mà trẫm thập phần ỷ trọng. Ngươi phải phục thị cho tốt đấy nha." Lữ mỹ nhân đỏ mắt len lén miết mắt nhìn Dương Thu Trì, bước mau lại cạnh hắn, quỳ xuống dập đầu tạ ơn hoàng thượng, lòng vô cùng hoan hỉ, dùng thứ Hán ngữ hơi cứng nói: "Thần thiếp tuân chỉ, khấu tạ hoàng ân." Mỹ nhân là cấp thấp nhất trong số phi tần của hoàng đế thời kỳ Minh Thành Tổ. Trong hậu cung của hoàng thượng có ba nghìn giai lệ, mỹ nữ như mây, một nữ tử muốn được hoàng thượng ân sủng thì thật khó như lên trời. Tuy trong mắt của Dương Thu Trì, Lữ Hoàn Cơ là người đẹp nhất trong các phi tần người Triều Tiên, nhưng từ thái độ của Minh Thành Tổ đối với nàng này mà xét, thì rõ ràng là ông ta không cảm cái đẹp của nàng, thật đúng với câu "cà rốt cải thìa món nào cũng được". Chính vì thế, Lữ Hoàn Cơ ở trong cung chỉ sợ vì thế mà như ở giá dù là có chồng. Hơn nữa nàng ta còn không thể tự do sống, đương nhiên là không thể nào sánh với chuyện đi theo vị Dương hầu gia đại danh đỉnh đỉnh này. Cho nên nàng ta mới biểu lộ vẻ hoan hỉ như vậy. Nàng ta thì cao hứng, còn Dương Thu Trì thì rầu thối ruột. Hắn đã từng nói không nạp thiếp nữa, nhưng chuyện của Vân Lộ còn chưa tính xong, bây giờ lại thêm một Lữ Hoàn Cơ này. Hơn nữa nàng ta lại là người Triều Tiên, lại là kẻ được hoàng thượng tứ hôn, nên nếu không tiếp thụ thì là kháng chỉ. Vừa rồi sự tình của Hồng Lăng hắn đã chuẩn bị kháng chỉ rồi, hiện giờ không chịu tiếp thụ Lữ Hoàn Cơ, chẳng phải là kháng chỉ thêm một lần nữa hay sao. Làm sao bây giờ? Hay là cứ về nhà trước, nếu thực tế không thể nào giải quyết, thì hay học theo Vi Tiểu Bảo (Chú: Nhân vật chính trong tiểu thuyết Lộc Đỉnh Ký của Kim Dung): lão tử không làm nữa! Trước hết cứ mang cô nàng Triều Tiên này về trước, sau đó đá bỏ, mang Hồng Lăng cùng các thê thiếp và kim ngân tài bảo trống đến địa phương nào đó sống khoái lạc tiêu diêu qua hết tháng ngày! Định rõ được chủ ý, Dương Thu Trì ân tâm hơn. Vì sợ hoàng thượng khởi nghi, hắn giả vờ ôn nhu đỡ vị Lữ mỹ nhân này lên. Hai người cùng đứng qua một bên. Minh Thành Tổ cười ha hả bảo: "Được rồi, các ngươi về đi. Sáng ngày mai đưa Hồng Lăng cô nương tới, chiều trẫm sẽ mở đại yến thết đãi quần thần tại Hoa Cái điện, chúc mừng thục phi tiến cung!" Lòng Dương Thu Trì trầm hẳn, Minh Thành Tổ làm lớn như vậy, nếu mà biết hắn kháng chỉ không tuân, từ quan chạy trốn, thì nhất định là tức nhảy nhỏm ba thước, gào thét như sấm a! Chỉ sợ ông ta lập tức tổ chức truy nã hắn trên toàn quốc cũng nên. Quản ông ta làm gì? Dù sao cái mạng này của hắn cũng là lượm lại được, nếu không thì ngày ấy hắn đã chết nhăn răng trong trận lỡ tuyết ở Tây Tạng A Lý rồi. Đến lúc đó, nếu như chạy không thoát, nhất định phải bảo Liễu Nhược Băng ôm con chạy đi, lưu lại một chút hương hỏa này cho hắn. Chỉ sợ là nàng nhất quyết không chịu thôi. Hiện giờ chỉ còn biết quay về rồi tính sau. Nếu như Lữ Hoàn Cơ mỹ nhân đã gả về cho Dương Thu Trì, thì đương nhiên nàng ta phải về cung dọn dẹp đồ đạc của mình. Dương Thu Trì theo Lữ mỹ nhân trở về mỹ nhân cung của nàng trước, vừa vào cửa đã trố mắt nhìn. Trong vườn, một đại đội nội thị hoạn quang đã đứng chờ sẵn với một đội mã xa. Trên những chiếc xe ngựa này đã chất đầy rương hòm to nhỏ. Đồ đạc của Lữ mỹ nhân xem ra đã chuẩn bị xong, nhìn tình thế này, Dương Thu Trì bấy giờ mới minh bạch, thì ra mọi chuyện đều đã được Minh Thành Tổ tính toán sắp xếp hết rồi. Ngoại trừ đội xe mang đồ đạc, Lữ Hoàn Cơ còn mang theo hai thị nữ người Triều Tiên ngồi kiệu cùng Dương Thu Trì về Dương phủ. Lúc này, người trên kẻ dưới trong Dương phủ đều vô cùng khẩn trương, không khí rất nặng nề. Dương mẫu cùng mọi người đều tụ tập trong phòng khách. Hồng Lăng ngồi ở vị trí cuối, đang sụt sùi khóc. Liễu Nhược Băng cùng mọi người đều biết Dương Thu Trì là người có tính tình quật cường, lo sợ hắn sẽ va chạm với hoàng thượng, và hoàng thượng trong lúc nổi giận đã trách tội đem chém. Hiện giờ họ đang tìm kiếm giải pháp, để một khi tình huống xấu nhất xảy ra thì nên làm thế nào. Thấy Dương Thu Trì trở về, mọi người đều vui mừng, bước ra nghênh đón, chợt phát hiện sau lưng Dương Thu Trì có một nữ tử mỹ lệ bám theo, lại còn ngọc bội leng keng, mài ngài cổ trắng, mi tâm hơi nhíu, đôi mắt to đầy sóng nước như biết nói. Xem ra, nàng này không giống như người Trung quốc, nhưng so với nữ tử Trung Quốc có mấy phần xinh đẹp và nhu mì hơn. Sau lưng nàng ta còn có hai thị nữ, cũng thanh tú dễ thương. Mọi người đều nghi hoặc đưa mắt nhìn Dương Thu Trì. Dương Thu Trì phát hiện Vân Lộ và Hàm Ninh công chúa không còn ở đây, hỏi ra mới biết hai người họ vì lo cho hắn, và được sự ủy thác của Dương mẫu, đã vừa trở về tiến cung. Xem ra thì hai bên đã lỡ dịp không gặp nhau. Dương Thu Trì giản đơn thuật lại mọi chuyện. Mọi người nghe qua, biết thì ra nữ tử này chính là Triều tiên cống nữ được hoàng thượng tứ hôn cho Dương Thu Trì, và hoàng thượng còn ra lệnh ngày mai hắn phải đưa Hồng Lăng tiến cung, tức thời ai nấy đều ngẫn ra. Hồng Lăng càng lớn tiếng khóc òa. Dương Thu Trì trước hết bảo Phùng Tiểu Tuyết an bài cho ba chủ tớ Lữ Hoàn Cơ chỗ trú ngụ, đây là người do hoàng thượng khâm tứ, tạm thời không thể chậm trễ. Tống Tình lạnh mặt nói: "Lão gia, lão gia chẳng phải là nói có con trai thì không nạp thiếp nữa sao? Hiện giờ mợ tư đã sinh con cho đại lão gia rồi, sao lão gia còn mang con nhỏ Triều Tiên này về nhà làm gì nữa..." Dương Thu Trì đang bực mình, lập tức rống lên: "Nghe cho rõ đây, không phải là ta mang về nhà, mà là hoàng thượng tứ hôn, có phải là nàng muốn ta kháng chỉ không? Muốn cả nhà bị chém đầu hết mới cao hứng hả?" Tống Tình vừa thấy Dương Thu Trì phát cáu, lập tức ngậm miệng không dám hó hé tiếng nào. Liễu Nhược Băng điểm đạm hỏi: "Vậy chàng chuẩn bị làm sao đây?" Dương Thu Trì không dám phát hỏa với Liễu Nhược Băng, bản thân hắn đã nói không nạp thiếp, hiện giờ lại lãnh một nữ tử trở về, tuy là người do hoàng thượng tứ hôn, nhưng rốt cuộc cũng là lỗi của hắn. Hắn gảy gảy đầu, nhưng chưa kịp nói gì, thì Tống Vân Nhi đã dậm chân bảo: "Chuyện này sau này hẳn tính, chuyện cấp bách hiện giờ là tính sao cho Hồng Lăng đây?" Dương Thu Trì vỗ vỗ đầu, cảm thấy mụ mị muốn hôn mê đi. Hắn bước đến cạnh Hồng Lăng, cầm tay nàng, nhất thời không biết nói thế nào cho phải. Hồng Lăng phốc vào lòng Dương Thu Trì, ôm chặt hắn, phảng phất như lơi tay là nàng sẽ bị cuốn bay mất vậy. Nàng nức nở: "Lão gia... Hồng Lăng không muốn tiến cung.... Hồng Lăng chết cũng không rời khỏi lão gia..." Dương Thu Trì vuốt ve mái tóc dài của nàng, dịu dàng bảo: "Lăng Lăng đừng khóc, yên tâm đi, vô luận là thế nào thì ta cũng không để nàng rời xa ta đâu." "Thật không?" Hồng Lăng vừa kinh vừa mừng, nước mắt đầm đìa nhìn Dương Thu Trì, tiếp đó nhãn thần ảm đạm, hỏi: "Hoàng thượng nếu trách tội... thì làm sao bây giờ?" "Kháng chỉ từ quan!" Dương Thu Trì trả lời một cách chém đinh chặt sắt. "Dù gì thì nữ tử người Triều Tiên đó ta không chuẩn bị nạp rồi, như vậy chính là kháng chỉ. Có câu gần vua như gần hổ, lần này ta mới thấm thía câu nói đó như thế nào. Chức quan này làm cũng chẳng hay ho gì, chỗ này không lưu ta, thì ắt có chỗ khác chứa được ta. Chúng ta đi!" Lời này nói hùng hồn có lực, khiến cho chúng nữ cả kinh ngẩn người. Tống Tình vỗ tay cười nói: "Hay quá, từ quan, vừa có thể không lấy con nhỏ Triều Tiên đó, vừa có thể giữ lại được Hồng Lăng, cứ định như vậy đi!" Tống Vân Nhi trừng mắt: "Cái gì mà định như vậy đi, sự tình lớn thế này, tỷ định được không?" Tống Tình nghĩ lại cũng đúng, bỏ quan mà đi không phải là chuyện tầm thường a. Nàng nhìn nhìn mọi người, thấy ai ai cũng không dám đưa ra chủ ý, và tất cả cùng nhìn về phía Dương mẫu. Dương mẫu lẩm bẩm câu: "Bỏ quan?..." mấy lần. Con trai bà ta cực khổ chạy đông tây nam bắc mới có chút cơ nghiệp này, giờ đây chỉ thoáng chốc đã bỏ hết tất cả, bà quả thật là có điểm không nỡ. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng thê lương đau khổ của Hồng Lăng, bà lại bất nhẫn. Bà thấy Liễu Nhược Băng cùng các nàng phản đối Dương Thu Trì tiếp tục nạp thiếp, hoàng đế tứ hôn cho cũng đành phải kháng chỉ mà thôi, xem ra con trai bà tính tình quật cường như vậy, có khuyên cũng không được. Cho nên, Dương mẫu thở dài một tiếng: "Ai.... được thôi!" Dương mẫu tán đồng, những người khác không còn ý kiến gì nữa. Hồng Lăng lòng tràn đầy sự hoan hỉ, vội vã lau mắt, chuẩn bị thu thập mọi thứ. "Nếu như bỏ quan mà đi..." Vừa nói được một phần, Tần Chỉ Tuệ đã ôm bụng, nhíu mày, vừa rồi em bé trong bụng máy động, ngắt ngang lời của nàng, buộc nàng phải dừng lại một chút mới nói tiếp được: "Vậy chúng ta trốn ở nơi nào? Cần phải trốn đến một nơi mà hoàng thượng không tìm thấy mới được." Tống Tình nhíu mày nói: "Làm gì có địa phương đó a, xúc giác của cẩm y vệ của hoàng thượng thò đi khắp bốn biển, trốn đến nơi nào cũng sẽ bị phát hiện." Hồng Lăng nghe thế, ánh mắt từ từ chuyển thành tuyệt vọng, vội vã nắm chặt cánh tay Dương Thu Trì, mặt không còn chút máu nào. Liễu Nhược Băng nói: "Chỗ trốn thì có, nhưng mà cả nhà chúng ta cùng trốn đi thì mục tiêu quá lớn, cẩm y vệ không chổ nào không chui vào, đích xác là rất dễ bị lộ. Trước mắt, chúng ta chỉ còn một chỗ để đi." "Địa phương nào?" Tống Vân Nhi vội hỏi. "Hải ngoại! Chỉ có thể giương bườm ra hải ngoại, thì mới có thể tránh được sự tập nã của cẩm y vệ." Mọi người đua nhau gật đầu. Về điểm này thì Dương Thu Trì đã sớm nghĩ ra, đích xác là chỉ có chạy ra hải ngoại thì mới có thể trốn tránh được ma trảo của hoàng thượng. Dương Thu Trì nói: "Băng nhi nói đúng lắm, cứ làm như vậy. Mọi người lập tức chia nhau hành động, mạng theo đồ nhẹ, tận hết sức tinh gọn hành lý, lập tức xuất thành nhắm về phía biển!" Chúng nữ đáp ứng, vừa đứng dậy ra cửa, thì Liễu Nhược Băng đột nhiên ngưng thần đứng yên, thở dài: "Trễ rồi, chỉ sợ không còn đi kịp nữa. Dương phủ của chúng ta đã bị bao vây rồi." Mọi người nghe thế đều cả kinh. Liễu Nhược Băng có võ công cái thế, phán đoán của nàng ắt là tuyệt đối không sai. Quả nhiên, gác cổng vội chạy vào báo: "Lão gia, hoàng cung gởi đến đội ngũ đưa dâu, nói là hoàng thượng đưa đồ đạc tới tứ hôn." Mọi người lắng tai nghe, quả nhiên là nghe đâu đó tiếng cổ nhạc khèn trống. Chuyện đã đến nước này, chỉ có thể ổn định trận cước trước, tạm ngưng công tác đào tẩu lại. Dương Thu Trì ra lệnh mở rộng cửa lớn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]