Chương trước
Chương sau
Tống Vân Nhi nói: "Lão Bành Tứ đã chết này không phải là người tốt gì, ăn, uống, gái, cờ bạc cái gì cũng có. Muội phát giác thành kiến của Tần thị đối với Bành Tứ rất sâu, do đó khi trở về đã đơn độc dò hỏi thị, bấy giờ mới biết Bành Tứ si mê mỹ sắc của Tần thị, đã từng tiến hành trêu đùa, không ngờ đối phương là nữ tử có tính tình cương liệt, nên lão không hề chiếm được chút tiện nghi nào."
Dương Thu Trì gật gật đầu: "Vân nhi thật là lợi hại, xem ra phái muội đi điều tra phỏng vấn thật là hợp. Những tình huống này đổi thành ta đi hỏi, Tần thị đó khẳng định sẽ không nói."
Tống Vân Nhi rất đắc ý, cười hi hi nói tiếp: "Còn nữa nè, Bành Tứ đặc biệt thích uống rượu, hơn nữa lại là uống rượu hoa (Chú: uống rượu có kỹ nữ hầu),nghe nói lão thường đến một kỹ viện tên là 'Lê Xuân Viên' ở Ân Dương trấn tầm hoa vấn liễu, còn thường gọi một kỹ nữ tên là 'Xuân Hồng' đến hầu. Nhưng dường như kỹ nữ này là danh bài, trong khí Bành Tứ chẳng có mấy tiền, người ta không thèm lý gì đến lão, nhưng Bành Tứ vẫn cách ba đến năm ngày đến đó tìm ả."
"Rất tốt," Dương Thu Trì khen ngợi, "Tin tức này rất có giá trị, muội còn phát hiện gì nữa không?"
Tống Vân Nhi nhìn phải nhìn trái, chồm đầu tới, thần bí hề hề nói: "Còn nữa, ca, huynh phát hiện gì không? Lão Bành Hạ Hỉ này tuy gia sản vạn quan, nhưng không hề có tam thê tứ thiếp, muội cảm thấy rất hiếu kỳ, cũng thuận tiện dò hỏi về tình huống của lão, biết được rất nhiều chuyện."
"A? Biết được chuyện gì vậy?"
"Vợ trước của Bành Hạ Hỉ bị ác tật mà chết, lúc còn sống tình cảm của họ rất tốt, vợ lão chết hai mươi năm lão mới tục huyền, quả thật không dễ dàng gì. Hai con gái của lão chính là do vợ trước sinh ra. Vợ hiện giờ của lão rất trẻ, dường như mới hai bốn hai lăm tuổi. Hai người họ có một con trai duy nhất, tên là Bành Gia Phúc, đại khái chỉ mới năm sáu tuổi, do đó, có thể nói Bành lão gia tử này chính là cha già sinh con mọn."
"Muội biết nhiều chuyện quá ta!" Dương Thu Trì chọc chọc vào mũi của cái đuôi nhỏ này của mình, mỉm cười trêu.
Tống Vân Nhi thấy Dương Thu Trì khen mình, càng hứng khởi hơn: "Ca, ca có nhớ không? Tối qua chúng ta đến thì không hề thấy nương tử của lão. Hôm nay muội dậy sớm không thấy huynh, ra ngoài tìm, ở hậu hoa viên của họ phát hiện nương tử của lão. Huynh chưa thấy qua đâu, đó là một mỹ nhân thật sự đấy. Nàng ta đang mang theo tì nữ nhảy lộn người trong vườn, xem ra tính ham vui vẫn còn rất lớn."
"Nhảy salto?" Điều này khiến Dương Thu Trì sản sinh hứng thứ, phu nhân của một lão tài chủ sáu chục tuổi đầu có niên kỷ trẻ trung là chuyện bình thường, nhưng ở trong hậu hoa viên của mình cùng một đám người hầu chơi nhảy lật người (Mời xem chú thích 1),quả thật khiến Dương Thu Trì rất bất ngờ.
Tống Vân Nhi lại nói: "Muội dò la một lúc mới biết tên của nương tử của Bành Hạ Hỉ là 'Uyển Kỳ', đã từng là một diễn viên chính trong một đoàn hát ở Trùng Khánh phủ, một lần Bành Hạ Hỉ đến Trùng Khánh vận chuyện hàng hóa phát hiện được, vừa gặp đã thích không thể rồi, nên cưới về nhà. Dường như cảm tình của hai người rất tốt. Vị phu nhân này sau khi vào Bành gia, rất ít khi cất giọng hát hò, chỉ thích ngày ngày cùng các tì nữ nhảy múa chơi đùa trong hậu hoa viên, còn bình thường thì trầm mặc quả ngôn."
"Ừ, rất tốt, sự tình này tuy không liên quan đến cái chết của Bành Tứ lắm, nhưng cũng có điểm ý tứ." Dương Thu Trì cười ha ha nói.
Tống Vân Nhi đỏ mặt: "Muội... muội chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, không thật lòng muốn tọc mạch chuyện của người ta. Hơn nữa, muội cũng đã dò hỏi được không ít sự tình liên quan đến cái chết của Bành Tứ a."
"Nhưng chuyện ta muốn biết nhất thì muội chưa dò hỏi được." Dương Thu Trì cố ý nghiêm mặt nói, muốn bồi dưỡng nàng thành một trợ thủ tốt của hắn, nhất định phải cho nàng biết bản thân đã khiếm khuyết ở chỗ nào.
"Chuyện gì à? Huynh nói đi, muội lập tức sẽ đi dò hỏi." Tống Vân Nhi có chút khẩn trương.
"Vừa rồi ở bến thuyền, ta nhờ muội đi hỏi coi tình huống thân thể của Bành Tứ lúc còn sống thế nào, muội có hỏi chưa?"
Tống Vân Nhi lè lưỡi, nghiêng đầu cười đáp: "Hi hi, muội quên rồi, muội sẽ đi hỏi ngay."
"Tốt, ngoại trừ bọn phu khuân vác ở bến thuyền, còn cần phải đến các tiệm thuốc ở trong trấn hỏi thử, xem coi Bành Tứ lúc còn sống có bệnh gì không, có phải là đầu thường hay bị đau không, ngực có bị đau không... Tối hôm qua y đã đi đầu, người cuối cùng nhìn thấy y là ai, ở chỗ nào, tình cảnh ra sao...."
"Muội nhớ rồi, huynh cứ chờ tin tốt từ muội đi!" Tống Vân Nhi đối với loại công tác điều tra phỏng vấn này cảm thấy vô cùng hứng thứ, và cũng chả trách, vì nữ nhân đều thính nghe ngóng mọi chuyện, có thể đó là bản tính tự nhiên.
Tống Vân Nhi lanh lợi bỏ đi, Dương Thu Trì tự tin bước ra cửa. Hiện giờ đã gần giữa trưa, Ân Dương trấn vào tháng mười này vẫn có một tầng mây trắng che ngang thái dương chói mắt, khiến cho không khí trong vườn vừa thanh thoáng vừa thoải mái.
Trước mắt không có chuyện gì làm, Dương Thu Trì muốn tùy ý đi dạo trong vườn, thuận tiện suy nghĩ về án này, nến nói với Hồng Lăng một tiếng, để nàng không cần theo hắn. Hiện giờ Hồng Lăng có Hạ Bình và năm chục nữ hộ vệ cảnh giới bảo hộ, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.
Dương Thu Trì dọc theo đường rãi đá thong thả bước. Nam Cung Hùng cùng năm thiếp thân hộ vệ khác bảo trì một cự li an toàn với hắn, cẩn thận cảnh giới. Những hộ vệ khác đã được Nam Cung Hùng an bày bảo vệ và cảnh giới toàn bộ Bành gia trang rồi.
Dương Thu Trì bắt đầu suy nghĩ về án, từ kiểm nghiệm thi thể trước mắt mà xét, không hề phát hiện dấu vết bị người khác giết. Hiện giờ xem ra Bành Tứ có khả nặng bị tật bệnh mà chết nhất, nhưng mà muốn xác định điểm này, thì cách tốt nhất phải tiến hành giải phẩu thi thể. Do cách này là không thể, cho nên chỉ hi vọng thông qua điều tra phỏng vấn để có thể xác định nếu Bành Tứ có tật bệnh gì đó có thể dẫn đến đột tử, thì có thể khẳng định nhận định trên.
Rất may hắn có Tống Vân Nhi là cái đuôi nhỏ cơ linh và đắc lực, hi vọng sẽ giúp hắn nhanh chóng tra ra điểm này.
Hắn khoan thai đi dọc theo đường rãi sỏi, lá cây xanh xì, hương hoa thơm nứt, khung cảnh thật là mỹ lệ. Tiểu trấn vùng quê là chỗ có nhiều đất, không phải như thành thị tấc đất tấc vàng, cho nên Bành gia trang có khuôn viên rất rộng.
Dương Thu Trì đi một hồi, không biết vòng vo thế nào cảm thấy như bị lạc đường, đang nhìn quanh quất, chợt nghe xa xa có tiếng cười trong trẻo của một đám thiếu nữ truyền tới. Dương Thu Trì hơi có chút hiếu kỳ, thuận theo hướng âm thanh lần bước tới, vượt qua giả sơn, thấy không xa có một chỗ toàn cỏ xanh, có mấy cô gái đang chơi trò nhào lộn.
Vừa nhìn thấy cảnh này, Dương Thu Trì lập tức đỏ mặt tía tai. Thì ra những cô gái này nhảy múa nóng qua, đều cởi áo ngoài ra, ngay cả tiết y sát người cũng cởi ra, chỉ mặc một y sam bằng sa xanh rất đơn bạc, đường con cơ thể lúc ẩn lúc hiện, đôi thỏ con trước ngực cứ nhảy tưng ẩn hiện những cái mũi anh đào.
Dương Thu Trì đỏ mặt định quay người bỏ đi, đột nhiên một trong các nữ tử đó hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Nữ tử này tóc đen bóng mượt, mày ngài mắt sáng, chân đi thoăn thoắt, vẻ đẹp thập phần đoan trang tú lệ, khiến cho Dương Thu Trì nghĩ ngay đến bài "Mỹ nữ thiên" do Tào Thực tả (xem chú thích 2). Thật đúng là:
"Nhương tụ kiến tố thủ
Hạo oản ước kim hoàn.
Đầu thượng kim tước sai,
Yêu bội thúy lang can"
Dịch nghĩa:
"Vén tay áo thấy cánh tay trắng
Cườm tay nõn nà đeo vòng vàng
Trên đầu cài thoa kim tước
Lưng đeo ngọc lang can"
Tạm dịch thơ:
"Tay trắng sau lần áo
Vòng vàng cườm tay thon
Đầu cài kim thoa tước
Lưng đeo ngọc lang can"
Nữ tử này không những chỉ dùng từ xinh xắn, duyên dáng hay mỹ lệ mà hình dung. Bản thân hắn bình sinh đã nhìn qua vô số mỹ nữ, nhưng giống như nữ tử tuyệt mỹ trước mặt quả thật là hiếm thấy, so với tiểu nha đầu Hồng Lăng hay Liễu Nhược Băng lãnh diễm của hắn chẳng kém cạnh gì bao nhiêu.
Nữ tử tuyệt diệu này chỉ mặc áo mỏng trên người, da thịt trắng nõn dường như là lộ hẳn ra ngoài, một đôi phong nhũ cao vời vợi chỉa thẳng ra làn sa mỏng, tiếp theo động tác nhảy múa uốn lược mà tự do cợt đùa hoan khoái. Hai cái nụ anh đào tím hồng ấy thấu qua làn sa mỏng, khiêu khích Dương Thu Trì thêm chút gan nhỏ đứng lại xem.
Dương Thu Trì cảm thấy máu nóng dồn lên đỉnh đầu, vội vã thu liễm tâm thần, chuyển mục quang đi chỗ khác, lát sau mới từ từ khôi phục lại sự bình tĩnh.
Mỹ nữ như vậy dường như là người chủ, đang cùng các tì nữ của mình đá cầu. Căn cứ vào lời của Tống Vân Nhi, nữ tử này có khả năng là vợ của Bành Hạ Hỉ tên là Uyển Kỳ. Chẳng lẽ hắn đã vô ý lần đến nơi ở của Bành Hạ Hỉ rồi sao?
Nếu đã như thế, Dương Thu Trì muốn thẳng thừng bước tới chào hỏi, nhưng suy đi nghĩ lại, thấy ở đây là Minh triều, nếu nhìn lén nữ quyến của người ta, hơn nữa đối phương còn mặc đồ rất đơn bạc, tuy là không cố ý, nhưng sẽ khiến cho người ta bối rối. Bây giờ lại thản nhiên bước ra, người ta còn nghĩ hắn là kẻ lãng tử ghẹo nguyệt trêu hoa thì chết!
Khi hắn định bỏ đi, nữ tử kia chợt nói mệt rồi về nghỉ thôi, lau qua mồ hôi, rồi từ từ đi về phía này.
Dương Thu Trì cả kinh, quay đầu lại nhìn, thấy ở phía sau hắn là một vườn rộng, muốn quay trở lại đường cũ thì đi chẳng mấy bước sẽ bị đám nữ hài này nhìn thấy, cho dù có giải thích nửa ngày cũng vẫn bối rối vô cùng.
Đầu óc hắn chuyển rất nhanh, chớp mắt đã ra quyết định, ra dấu bảo Nam Cung Hùng và các hộ vệ ẩn đi, còn bản thân thì tiến vào trong động của hòn giả sơn nấp.
Những nữ hài ấy cười cười nói nói đi ngang qua hòn giả sơn Dương Thu Trì đang nấp, hướng về một nơi khác mà đi, lưu lại một làn gió đầy hương.
Dương Thu Trì bấy giờ mới thở phào, vừa định bước ra, không ngờ vấp phải một hòn đá, chân đau nhói, vội ngồi xuống day day chân, thầm cười bản thân chẳng biết đang làm trò gì, nếu mà để người khác biết lại còn cho rằng bản thân mãi mê nhìn trộm nương tử trẻ tuổi của người ta để nỗi trẹo cả chân. Và nếu hủ dấm chua Tống Vân Nhi mà biết được, thì bản thân dù có trăm cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng, cho nên tạm thời chờ chân đỡ đau một chút rồi mới quay về.
Ngồi một chút, bàn chân từ từ đỡ đau, hắn định đứng dậy rời khỏi hòn giả sơn, chợ nghe giọng nói của hai cô gái vọng tới. Hắn thông qua kẻ hở của hòn giả sơn mà nhìn, thấy thì ra là hai tì nữ đã cùng chơi cầu với nữ tử lúc nãy.
"Ở đâu cà? Tỷ thử nghĩ kỹ coi, vừa rồi phu nhân ra khỏi cửa chẳng phải đã mang theo hay sao?" Một tỳ nữ trong y phục màu hồng hỏi, biểu tình rất khẩn trương. Dương Thu Trì thầm đoán nữ tử kia nhất định là đã làm rơi mất vật gì đó.
"Lúc đi ta đã đeo lên cho phu nhân, sao lại quên được? Mau mau tìm đi, nếu như tìm không được thì chúng ta coi như tiêu rồi. Nó là vòng đeo tay bằng phỉ thúy mà lão gia đến Trùng Khánh phủ chuyên môn mua tặng phu nhân, phu nhân rất thích, nếu như không tìm được, phu nhân không thể không lột da chúng ta a!" Nói xong, cô gái ấy bắt đầu ứa nước mắt.
"Chẳng thể nào a?" Cô gái còn lại nghe nói vậy bắt đầu phát hoảng.
"Muội quên rồi sao? Lần trước phu nhân và tiểu thiếu gia đến bến thuyền gặp phải tên Bành Tứ chết bầm đã chầu ông bà ông vãi tối qua đó, lão chẳng biết uống nước đái ngựa ở đâu đó mà ngôn ngữ giở trò khinh bạc, phu nhân đã ở trước mặt mọi người bạt cho lão một bạt tai thật đáng, khiến cho lão chảy cả máu mồm luôn đó chi."
Bành Tứ? Dương Thu Trì động lòng. Tên Bành Tứ này quả thật là ăn tim hùm mật báo rồi, thật là muốn tìm lấy cái chết! Nghe bọn họ nói như vậy, dường như tiểu nương tử của Bành Hạ Hỉ này không đơn giản a. Nhưng Dương Thu Trì chẳng thể nào liên hệ một người con gái dám tát tai người khác trước mặt mọi người với mỹ nữ tuyệt sắc như sóng nước hồ thu, mồ hôi nhuễ nhại lúc nãy. Một người xinh đẹp như vậy sao lại có thể hung tàn giống như lời hai tì nữ này nói vậy?
Chờ hai tì nữ đó đi xa rồi, Dương Thu Trì mới từ hòn giả sơn bước ra. Thấy hắn hiện thân, Nam Cung Hùng cùng các hộ vệ cũng từ trên cây hoặc các đám cỏ hiện thân ra hết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.