Chương trước
Chương sau
Hoàng thượng và cẩm y vệ chỉ huy sứ Kỷ Cương phái xuất chỉ huy sứ đặc sứ có đặc quyền tiền trảm hậu tấu, Chu Pháp Hải thân là cẩm y vệ bá hộ làm sao mà không biết. Chỉ có điều, trên công văn không hề nêu rõ tính dánh và thân phận của đặc sứ, cho nên không hề liên hệ đặc sứ với vị thiếu niên bá tước ở trước mặt này lại với nhau.
Đặc sứ có đặc quyền tiền trảm hậu tấu, trong khi bản thân y vừa rồi không những không nghe hiệu lệnh của đặc sứ, mà còn xuất ngôn vô lễ, lại còn nói giúp cho Lục chưởng quỹ là tội phạm đang bị đặc sứ định bắt tra án, thế này thì cái đầu trên cổ y coi như đã bị chém đứt hết phân nửa rồi.
Hiện giờ sau khi nghe Dương Thu Trì hỏi là có nghe làm theo hiệu lệnh hay không, dường như là còn có chút hi vọng, Chu Pháp Hải tức thì mừng rơn, dập đầu lia lịa: "Ti chức nguyện ý, ti chức nguyện ý nghe theo sự chỉ huy của đặc sứ, lên núi đao xuống biển lửa gì đều không từ! Chỉ cầu đặc sứ đại nhân có thể tha cho ti chức."
"Được! Chờ một lúc ra ngoài, bổn quan muốn ngươi lập tức hạ lệnh phái cẩm y vệ tiến hành bố ráp và khống chế Lục Tiệm Li cùng Thuyền gia thương hành, không để cho y bỏ chạy! Nếu như để y đào tẩu được, ta sẽ bắt ngươi mà hỏi!"
"Dạ dạ! Ti chức lập tức đi hạ lệnh."
"Chờ một chút!' Dương Thu Trì gọi giật lại, "Thân phận chỉ huy sứ đặc sứ của ta ngươi phải tuyệt đối bảo mật, nếu như bị tiết lộ sẽ xử phạt nặng không tha!"
"Ti chức minh bạch, ti chức minh bạch!" Chu Pháp Hải khom ngươi đáp ứng lia lịa, ba người quay trở lại phòng khách.
Những cẩm y vệ vừa rồi đã bị các hộ vệ của Dương Thu Trì khống chế, nằm thẳng dưới đất không dám động đậy.
Dương Thu Trì ra dấu, các hộ vệ mới thả chúng ra, trong đó có tên Phiền tổng kỳ chửi mát: "Các ngươi... dám..."
Chu Pháp Hải xông lên giáng cho hắn một bạt tay, khiến cho Phiền tổng kỳ ngoặc người qua một bên.
Chu Pháp Hải rống: "Con mẹ ngươi dám nói chuyện như vậy với đặc... với tước gia, còn dàm nói nhăng nói cuội như vậy nữa, lão tử xử luôn ngươi!"
Phiền tổng kỳ không biết bá hộ đại nhân của chúng đi vào trong một hồi khi ra đã hoàn toàn biến thành một người khác, ôm mặt nhạ nhạ liên hồi.
Chu bá hộ rít lên: 'Còn không mau đi gọi hết tất cả huynh đệ tập hợp, có công vụ khẩn cấp!"
Mấy cẩm y vệ đó vội vã đáp ứng, chạy như bay ra ngoài cửa, lát sau từ ngoài nhà đã nghe thấy bước chân tạp loạn của các cẩm y vệ đang khẩn cấp tập hợp.
Lợi dụng khoảng trống rảnh rỗi này, Dương Thu Trì hỏi: "Lục chưởng quỹ này ngoài trừ tri phủ và cẩm y vệ thiên hộ sở ra, còn có hậu đài nào nữa?"
Chu Pháp Hải cười khổ khom người thưa: "Đặc... tước gia, ti chức thật không biết, ti chức thật không nói dối a."
"Được, chuyện này sau hẳn hay. Chờ một chút ngươi hạ lệnh bảo Phiền tổng kỳ mang theo 100 người tiến hành bố ráp và khống chế Lục Tiệm Ly, còn những người khác thì ngươi mang đi theo ta, nhớ mang theo cường cung ngạnh nỗ!" Dương Thu Trì thầm nghĩ, muốn đối phó mục tiêu trên sông, cung cứng nỏ mạnh rất hữu dụng.
"Đi... đi đến đâu?"
"Đến lúc đó thì các ngươi sẽ biết."
Lúc này, Phiền tổng kỳ lúc nãy đã chạy từ ngoài vào, thưa: "Bẩm báo bá hộ đại nhân, đội ngũ tập hợp hoàn tất."
Chu Pháp Hải nhìn về phía Dương Thu Trì, thấy hắn gật gật đầu, bèn rảo bước ra ngoài cửa. Sau khi hạ mệnh lệnh, binh phân hai đường, một đường thay đổi y phục thường tiến hành bố ráp khống chế Lục chưởng quỹ, một đội khác theo Dương thu Trì nhắm thẳng Gia Lăng giang nơi Nam Cung Hùng cùng bộ hạ đang tiến hành nhiệm vụ.
Bảo Ninh phủ cách bờ sông Gia Lăng chỗ Nam Cung Hùng đến khoảng 50 dặm.
Trên đường đi, Dương Thu Trì vô cùng lo lắng bản thân đã đến trễ. Hắn tuy rất lo Nam CUng Hùng để lọt lưới thuyền đội vận chuyển muối lậu, nhưng lo lắng hơn là nếu như bọn họ ngăn được đội thuyền chở muối lậu, một khi giao chiến thì thắng phụ rất khó liệu.
Tuy bọn Nam Cung Hùng đều là kẻ được lựa chọn một trong trăm cẩm y vệ và đại nội thị vệ, nhưng sau khi bớt đi 4 người theo hắn, cùng Tử Thạch Lăng mang đến Bảo Ninh phủ 5 người và Thạch Thu Giản lưu lại ở Ba châu nha môn, thì trong tay Nam Cung Hùng chỉ có ba mươi người, cho dù cộng thêm hơn mười bộ khoái thì nhân số vẫn là quá ít.
Thuyền bang vận chuyển muối lậu, khẳng định là thuyền đội có đội ngũ vũ trang áp vận. Nếu tính cho có, thì thuyền đi theo hộ vệ nhất định là bang chúng thuyền bang, và ít nhất cũng mấy trăm người. Lực lượng chênh lệch lớn như vậy, trong khi đó điều trọng yếu hơn chính là Nam Cung Hùng và các hộ vệ đều không biết bơi, thế mà ở trên sông đối phó với địch nhân lớn hơn gấp mấy lòng, không thể không khiến Dương Thu Trì lo lắng.
Sau khi li khai Bảo Ninh phủ, Dương Thu Trì mới cho Chu bá hộ biết mục đích chuyến này của họ.
Đường núi uyển chuyển, tuy là cưỡi ngựa nhưng không có cách gì đi nhanh. Trời rất nóng, Tiểu Hắc cẩu ở trong lòng Dương Thu Trì cứ thè lưỡi ra thở. Tống Vân Nhi, Hồng Lăng cũng cưỡi ngựa theo sau Dương Thu Trì. Hắn vốn muốn lưu Hồng Lăng ở lại cẩm y vệ bá hộ sở để chờ, nhưng vì nàng lo lắng cho hắn, nhất định phải đi cùng. Hơn nữa, Dương Thu Trì cũng không an tâm lưu lại một mình nàng ở đó, cho nên đồng ý cho đi.
Chạy được hai ba chục dặm, đến một dãy đất thông thoáng, Chu bá hộ nói: "Tước gia, chúng ta nghỉ ngơi chút có được không? Tôi... tôi muốn tiểu tiện."
Dương Thu Trì thấy các thớt ngựa liên tục chạy nhanh, trong trời đất âm u thế này tất cả đều đã sùi bọt trắng, liền gật gật đầu ở nguyên địa tu chỉnh một chút rồi tiếp tục xuất phát.
Nhân vì có Tống Vân Nhi, Hồng Lăng, CHu Pháp Hải phải chạy ra cỏ cây xa xa để giải quyết.
Dương Thu Trì xuống ngựa, đặt tiểu hắc cẩu xuống đất, dùng bàn tay phẩy phẩy, nói: "Nóng quá a, bây giờ đã là lúc nào rồi mà nóng thế nhỉ."
Tống Vân Nhi nói: "Không hề gì, để muội lấy nước cho huynh." Nói xong chuyển thân đến hành lý trên yên ngựa lấy nước.
Hồng Lăng móc từ trong lòng ra một cái khăn tay, lau mồ hôi cho Dương Thu Trì, nói: "Lão gia chạy gấp suốt đoạn đường dài, đương nhiên là nóng rồi." Nàng cũng đã lấy từ hành lý bên yên ngựa ra một cái quạt gấp, quạt phành phành cho Dương Thu Trì. Từ Thạch Lăng cùng các hộ vệ tản ra xung quanh Dương Thu Trì.
Hắn vừa định lên tiếng nói chuyện, đột nhiên sau lưng có tiếng người: "Tước gia, ngài uống chút nước mát a."
Dương Thu Trì quay đầu, thấy đó là một cẩm y vệ của Chu Pháp Hải trong tay đang cầm một bầu nước to cúi người đưa qua, cung cung kính kính mời: "Tước gia, thỉnh uống nước."
Dương Thu Trì nhìn y một cái, vừa cảm thấy cổ cháy khát, nên gật đầu cảm tạ rồi tiếp lấy, chuyển thân nói với Hồng Lăng: "Nàng cũng uống chút đi, coi mồ hôi trên thân nàng kìa."
Hồng Lăng nhoẻn miệng cười, đôi mắt sáng ngời nhìn Dương Thu Trì tràn đầy ái ý ngọt ngào, đưa tay tiếp lấy bình nước.
Cũng chính vào thời khắc nay, mắt Hồng Lăng lóe lên một tia kinh khủng - đó là một sự kinh khủng do có một nguy cơ cực lớn đang giáng xuống!
Dương Thu Trì chẳng kịp nghĩ gì, đột nhiên nhào về phía trước, đè Hồng Lăng ngã nhào trên mặt đất, tiếp theo đó hàn quang lóe lên, một thanh đoản kiếm lia qua ngang đầu hắn!
Dương Thu Trì ôm Hồng Lăng xoay lộn vòng, rồi nghe một tiếng nạt kinh, Tống Vân Nhi đã tung một cước đá tên cẩm y vệ đó bay đi mấy bước.
Tống Vân Nhi vừa rồi chuyển thân đi lấy bình nước, không chú ý đến nguy hiểm của Dương Thu Trì, chờ nguy cơ qua rồi, không khỏi thập phần sợ hãi. Rất may là Dương Thu Trì cơ linh, lại theo Tống Vân Nhi tập luyện võ công nhiều ngày, tuy hắn đánh cá ba ngày thì hết hai ngày treo lưới, tập bất thành khí, võ công không thành nhưng tay chân mẫn tiệp, vì vậy mới có thể tránh được một kích trí mệnh của sát thủ từ sau lưng đâm tới.
Tống Vân Nhi lắc người ngăn trước mặt Dương Thu Trì, rút đoản kiếm ra quát hỏi Chu Pháp Hải: "Ngươi dám mưu sát tước gia!"
Từ Thạch Lăng cùng chín vị thiếp thân hộ vệ phản ứng thần tốc, tự thấy địch nhiều ta ít, lập tức rút đao kiếm hợp lại với Tống Vân Nhi, lưng dựa lưng tạo thành vòng bảo hộ đưa Dương Thu Trì và Hồng Lăng vào giữa. Tiểu Hắc cẩu cũng thủ ở bên cạnh Dương Thu Trì, gầm gừ nho nhỏ.
Một loạt tiếng sột sạt vang lên, mấy trăm cẩm y vệ xung quanh rút binh khí ra, bao vây Dương Thu Trì, Hồng Lăng, Tống Vân Nhi, Từ Thạch Lăng cùng chín hộ vệ tầng tần lớp lớp. Ngựa của họ bị kinh động nên đã chạy thoát ra ngoài.
Chu Pháp Hải đứng ở xa xa, cười lạnh: "Dương đại nhân, ông thật là cơ linh nha."
Kinh hiểm vừa rồi khiến cho Hồng Lăng sợ tái hẳn mặt, hoảng loạn sờ loạn trên người Dương Thu Trì, hỏi: "Lão gia, chàng không sao chứ."
"Ta không sao." Dương Thu Trì đỡ Hồng Lăng, bảo: "Rất may là đôi mắt của Hồng Lăng bảo bối của ta đã cho ta biết ở sau lưng có một sát thủ cầm đao lập lòe đâm tới."
Chu Pháp Hải vỗ vỗ tay: "Bội phục! Quả nhiên lợi hại. Nhưng mà, ngươi muốn đấu với ta thì còn non lắm."
Đích xác, Dương Thu Trì vô cùng hối hận, bản thân hắn dù sao là vẫn còn quá trẻ, hơn nữa trước giờ chỉ công tác về pháp y, không ở trong tuyến đầu của công tác trinh tra hình sự, đặc biệt là thiếu thốn luôn kinh nghiệm đối phó với các bang phái tội phạm theo kiểu xã hội đen.
Dương Thu Trì đáp: "Là sai lầm của ta, ngươi nếu như đã nói thay cho Lục Tiệm Li rồi, thì nhất định đã thu của y không ít điều lợi, sao lại chân tâm thành ý phục tùng ta đi bắt y chứ."
Chu Pháp Hải rất đắc y, cười lớn nói: "Nói thật cho ngươi biết, Tiệm Li vận chuyển buôn muối lậu đó ta cũng có một phần, ngươi muốn bắt ngư thuyền của hắn, chẳng khác gì bắt ta! Ta đích xác là đã thu không ít điều hay từ chỗ Lục chưởng quỹ. Ta và hắn đã kẻ cùng chung xuồng, ngươi muốn đối phó hắn cũng chính là đối phó với ta! Ngươi nói coi, ta còn biết làm thế nào?"
Chu Pháp Hải lại đắc ý cười thêm một hồi nữa, rồi mới nói tiếp: "Vừa rồi tên Phiền tổng kỳ tập hợp đội ngũ đó chính là thân tín của ta, cũng là kẻ cùng chung xuồng với ta. Chuyện buôn bán vận chuyển muối lậu này cũng có phần hắn. Một bạt tay của ta, cộng thêm mệnh lệnh bố ráp và khống chế Lục Tiệm Li, ngươi nói coi, hắn không phải là con nít, chẳng lẽ không biết đã xảy ra chuyện rồi hay sao? Ha ha ha, do đó, hắn đã phái cấp cho ta đám huynh đệ này đều là kẻ thân tín của ta. Còn Phiền tổng kỳ dẫn đầu đội đi bố ráp, kỳ thật là đi thông tri cho bọn họ rồi."
Dương Thu Trì rất hối hận là bản thân đã gấp đi bắt đội thuyền vận chuyển muối lậu mà không nghĩ đến có thể người của phe hắn là cẩm y vệ rất có thể là đồng lõa của Thuyền bang. Hiện giờ đã rơi vào vòng vây mấy trăm người của đối phương, lòng hắn trầm hẳn đi, hỏi: "Ngươi giết ta rồi thì ăn nói như thế nào?"
Chu bá hộ cười: "Ta không hề giết ngươi a, ta sẽ báo cáo lên trên là có một nhóm đạo phỉ giết các ngươi. Ta căn bản không biết gì, và cũng không dính dáng gì đến ta. Hơn nữa, không giết được các ngươi, sự tình của chúng ta bại lộ, cũng đồng dạng tiêu tùng. Do đó, chúng ta hôm nay không phải ngươi chết thì là ta vong!"
Chu Pháp Hải phất tay, quát to: "Các huynh đệ, lên cho ta, chém nát thây chúng!" Rồi giương cặp mắt sắt mê mê nhìn Hồng Lăng, bổ sung: "Chú ý lưu lại con nhỏ xinh đẹp đó, đừng có làm nó bị thương!"
Các cẩm y vệ hô to xông lên, tiếng đinh đinh đang đang do đâm chém tức thì nổi rộ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.