Dựa vào điều trên mà suy đoán, thì điều mà Tô quản gia và Lục Tiệm Chung nói đến có khả năng liên quan đến vận chuyện muối lậu. Nếu như có thể bắt được chuyến buôn muối này của chúng, bắt được Lục Tiệm CHung đệ đệ của Lục Tiệm Ly, đánh trúng tử huyệt của Thuyền bang, có thể trước hết căn cứ vào sự thật phạm tội này, định vị thuyền bang là tổ chức chuyên môn buôn muối phạm tội có tập đoàn, từ đó có thể bắt toàn bộ Lục Tiệm Li Lục chưởng quỹ và người của y, tra thanh chuyện Thuyền Bang giết chết vợ con Trầm tri châu và những tội hạnh khác. Dương Thu Trì vốn muốn dẫn xà xuất động, ôm cây đợi thỏ, bắt được Tô quản gia và Lâm Tường, một mặt tiến hành đột thẩm, tìm được dấu vết phạm tội của Thuyền bang, một mặt coi xem quan viên nào bảo trợ cho chúng, từ đó phát hiện dù bảo hộ đằng sau thuyền bang. Nhưng mà, hiện giờ nếu như đã phát hiện dấu vết phạm tội trong đại của thuyền bang, có thể nhất cử đột phá, không cần phải từ từ chờ đợi nữa. Cho nên, Dương Thu Trì quyết định nắm vững cơ hội hiếm có này, nhất cử bình định luôn thuyền bang. Nhưng mà, hiện tại hắn còn chưa biết bọn chúng vận chuyện muối lậu theo đường nào, làm sao để chặn bắt được? Dương Thu Trì ngẫm nghĩ, hỏi: "Ngươi đoán đợt muối lậu này sẽ được chúng vận chuyển theo đường nào?" Lâm Tường đáp: "Thục đạo Ba châu của chúng ta đi đứng rất gian nan, chỉ có thể vác muối trên lưng, tiểu thương buôn lậu nho nhỏ còn được, chứ mốn vận chuyển muối lậu đại quy mô thì không thể nào được, giá thành vừa mắc, lại dễ dàng bị lộ. Cho nên nhất định bọn họ sẽ không đi đường bộ." Dương Thu Trì gật đầu, bảo: "Buôn lậu muối thường thì dùng đường thủy là rẻ và an toàn nhất." "Tước gia nói không sai, theo như tôi biết, đoàn vận chuyện muối của Ba châu chúng ta đều là từ Phú Thuận huyện và Hàng Vinh huyện từ số muội cống nạp dùng thuyền vận chuyển trên đại giang, sau đó kinh qua Trùng Khánh phủ dọc qua Gia Lăng giang đi lên, khi vượt qua Thuận Khánh phủ đến Bảo Ninh phủ thì tụ tập phân phát. Nếu như thuyền bang muốn vận chuyển muối lậu, có khả năng nhất là theo lộ tuyến này mà đi." "Rất có đạo lý!" Dương Thu Trì gật gật đầu, hỏi tiếp: "Nhưng mà không biết hai tên đó nói trước khi trăng tròn thì phải chuyển đến vậy là vào khi nào?" "Tôi đoán là nói đến ngày mười lăm trăng tròn của tháng này." "Hôm nay là mười một, chỉ còn bốn ngày nữa, xem ra vẫn còn kịp, cần phải tranh thủ thôi." Dương Thu Trì rất cao hứng, "Nếu như tin tức ngươi cung cấp có thể chứng thật, ta sẽ xử lý khoan hồng với ngươi!" Lâm Tường cảm kích khôn chùng, xá dài cảm tạ trước. Dương Thu Trì ngầm đắc ý, xem ra bản thân cái chiêu hắn hãm hại Lâm Tường bức y làm phản này đã sản sinh tác dụng. Lục Tiệm Li cho Lâm Tường chẳng qua là tiểu chưởng quỹ, không biết rõ nội tình phạm tội của chúng, không ngờ y vô ý nghe lén được lời đàm thoại mang tính trọng yếu của Tô quản gia và Lục Tiệm Chung, tiết lột tin tức trọng yếu của hoạt động phạm tội chính của chúng, bản thân hắn cần phải nắm bắt cơ hội này, đánh cho thuyền bang xã hội đen này một kích trí mệnh! Tin tức này nếu như Lâm Tường nghe lén được từ chỗ Tô quản gia, như vậy Tô quản gia nhất định là biết rõ nội tình, cho nên Dương Thu Trì quyết định nhanh chóng moi tin tức từ miệng của y. Tô quản gia và Lâm Tường đều được áp giải ở dãy phòng giam dành cho trọng phạm ở phía bắc, nhưng để đề phòng thông cung, hắn đã cho trách ra giam ở hai phòng đông và tây cách xa nhau. Dương Thu Trì cùng mọi người đi xâm xâm đến phòng giam của Tô quản gia. Dương Thu Trì nhìn Tô quản gia đang nằm ẹp trên đống cỏ, thấy y bất động, vô cùng kinh ngạc, hỏi: "Tô quản gia, nghĩ kỹ hay chưa? Khai hay là không khai?" Trời tối rồi, bên ngoài có trận mưa nhỏ, đường ngoài phòng giam lung linh ánh đèn, nhưng quang tuyến vẫn rất tối, Dương Thu Trì nhìn không rõ, nhưng Tống Vân Nhi vừa nhìn một cái đã phát hiện không ổn, kêu lên cả kinh: "Không ổn! Tô quản gia bị người ta bắn chết rồi!" Lòng Dương Thu Trì trầm hẳn xuống, định thần nhìn kỹ, quả nhiên Tô quản gia đang nằm ngữa trên đám cỏ, yết hầu có cắm một mũi tên lông chim điêu! Các cấm dịch phụ trách dãy phòng giam này đại kinh thất sắc, phòng giam phát sinh án mạng, hơn nữa là trọng phạm, bọn họ không thể nào trốn tránh trách nhiệm, nên ai nấy cũng sợ đến vàng cả mặt, thân hình cứng đờ như người ngốc. Hai tên lớn gan một chút định tới mở cửa phòng giam, Dương Thu Trì quát ngăn lại: "Đừng động! Toàn bộ lui ra ngoài!" Tống Vân Nhi biết Dương Thu Trì lo bọn họ loạn động sẽ phá hỏng hiện trường. Nàng theo Dương Thu Trì lâu ngày, đương nhiên biến bảo hộ hiện trường trọng yếu như thế nào, kỳ ý mọi người lui ra ngoài cửa, còn bản thân thì lấy từ trong tay cấm dịch chìa khóa cửa phòng giam, giao cho Dương Thu Trì, rồi bám sát theo hắn tùy thời bảo hộ. Nam Cung Hùng cùng các hộ vệ vừa kinh hãi vừa cảm thấy gặp may, vì sát thủ không ngờ tiềm nhập đến bên cạnh Dương đại nhân giết người, rất may là Dương đại nhân không bị gì. Tuy là như vậy, nhưng bọn họ cũng sợ toát mồ hôi khắp người, vội vã cẩn thận giới bị. Dương Thu Trì cầm lấy chìa khóa phòng giam, vừa cẩn thận đem tình huống xung quanh thu vào tầm mắt, rồi mới tránh những chổ có khả năng lưu lại dấu vết, đến bên cạnh hàng rào, trước hết nhìn khóa phòng, thấy nó còn nguyên không bị gì, không có dấu vết phá hoại. Hắn lại móc từ trong người ra một cái khăn, cầm ổ khóa sắt lên, cẩn thận dùng chìa mở ra, sau đó dùng khăn bọc bàn tay, khe khe đẩy cửa phòng giam, đứng ở cửa tử tế quan sát tình huống bên trong, không thấy có dấu vết đánh đấu. Hắn lại đến bên thi thể Tô quản gia cúi xuống khám tra. Những bộ vị khác trên thi thể không có vết thương nào, chỉ có yết hầu trúng phải một mũi tên, mũi điêu linh tiễn này cắm sâu vào cổ, từ bộ vị mà xét thì nó vừa khéo cắt đứt thanh quảng, cho nên Tô quản gia căn bản không phát được tiếng kêu nào đã bị một mũi tên xuyên thủng cổ mà chết. Dương Thu Trì tử tế quan sát tư thế ngã của Tô quản gia, cúi xuống sát thi thể quan sát hết xung quanh, sau đó hắn đứng dậy ra khỏi phòng, cho gọi hai tên cấm dịch trực ban ở dãy phòng này đến truy hỏi. Hai tên cấm dịch vừa rồi nhất mực trực ban, chưa hề li khai. Ngoại trừ hai người họ không có ai khác tiến vào, cũng không nghe thấy động tĩnh gì dị thường. "Như vậy thì kỳ quái rồi! Chẳng lẽ là quỷ bắn chết y?" Tống Vân Nhi nhất mực theo sát sau lưng Dương Thu Trì, nghe lời hai cấm dịch kể, tự ngôn tự ngữ nói như thế. Tiếp theo đó thấy thần tình của Dương Thu Trì ngưng trọng, không dám nói nhiều, chỉ thật thà đi theo sau. Dương Thu Trì đi thẳng ra khỏi dãy phòng giam này, đến một khoảng đất trống nhỏ ở phía sau, sau đó đi dọc theo tường dãy phòng tử tế kiểm tra một lượt. Tuy trận mưa nhỏ đã cơ bản dừng hẳn, nhưng mặt đất đã ướt nhèm. Phòng giam của nha môn Ba châu có chu vi gần bằng một sân bóng đá. Tiểu viện dành để giam trọng phạm đơn độc và cách ly hẳn với ngoài. Toàn dãy phòng giam nhanh chóng được kiểm tra hết. Dương Thu Trì tra hỏi những người gác cổng lớn của nhà lao và gác cổng tiểu viện giam trọng phạm, không phát hiện có người lạ nào tiến vào. Tiếp đó, Dương Thu Trì cho gọi lao đầu đến hỏi: "Trong nhà giam của chúng ta có cung tiễn không?" Lao đầu của nha môn họ Ngô, nhân vì có sáu ngón tay nên gọi là Ngô lục chỉ. Trong lao phòng xảy ra chuyện lớn như vậy, y thân là lao đầu, cái tội thất trách này chỉ sợ không thể trốn vào đâu được, lúc này đã sợ đến không còn hồn vía, nghe tri châu đại lão gia hỏi tới, Ngô lục chỉ cung thân bước lên lấp ba lấp bắp thưa: "Hồi... hồi bẩm lão gia, lao phòng không có... không có cung tiễn, các huynh đệ chỉ được phối yêu đao và... và xích sắt, nếu như đại lão gia cần cũng tiễn, tiểu nhân... tiểu nhân lập tức cho người... cho người đến phòng của bộ khoái lấy." Dương Thu Trì bảo: "Không cần đâu, hôm nay lao phòng có bao nhiêu người trực?" "Tổng cộng có... có hai mươi mốt người trực ban." "Phòng giam trọng phạm này thì sao? Có mấy người?" "Cộng thêm tôi thì có... có mười hai người." "Tốt, lập tức cho tập hộ toàn bộ người gác trong lao phòng dành cho trọng phạm đêm nay lại!" "Dạ!" Ngô lục chỉ vội vã chạy đi. Nhân đoạn công phu này, Dương Thu Trì trầm tư suy nghĩ, hiện giờ Tô Nhân Phúc Tô quản gia đã chết, tin tức mà Lâm Tường nói khôn có cách gì xác thực, nhưng từ đây đến ngày rằm chẳng còn mấy ngày nữa, không còn thời gian cho hắn tiến hành điều tra chứng cứ và chuẩn bị đầy đủ rồi, cần phải đương cơ lập đoạn, lập tức tiến hành an bài. Hiện giờ chỉ biết thuyền bang có khả năng vận chuyển muối lậu dọc Gia Lăng giang đi lên, và ngày 15 phải đến Bảo Ninh phủ, trong khi đó từ Ba châu đến Bảo Ninh phủ cần 2 ngày, như vậy cần phải chặn lại thuyền đội chở muối lậu trước khi chúng đến Bảo Ninh phủ. Thời gian còn lại dành cho hắn quả thật không nhiều. Dương Thu Trì lập tức suy nghĩ kế hoạch vây bắt, chỉ còn có cách binh phân hai đường, một đường nhắm thẳng Gia Lăng giang, bắt thuyền đội chở muối lậu của thuyền bang, còn một đường mau chóng nhắm thẳng Bảo Ninh phủ, giám thị khống chế Lục Tiệm Li, đề phòng y và các đầu mục trọng yếu của thuyền bang trốn đi hoặc tiêu hủy tội chúng. Một khi ngăn chặn thuyền đội vận chuyển muối lậu thành công, lập tức tiến hành bắt giờ Lục Tiệm Li và các đầu mục trọng yếu của thuyền bang. Hiện giờ trong tay hắn chỉ có bốn chục hộ vệ và hơn hai chục bộ khoái, lực lượng không đủ, nhưng ở Bảo Ninh phủ có cẩm y vệ bách hộ sở, như vậy có thể điều cẩm y vệ của Bách hộ sở tại Bảo Ninh phủ tham gia bắt người, đồng thời nhanh chóng đến Gia lăng giang tăng viện. Nghĩ đến đây, Dương Thu Trì cho gọi Nam Cung Hùng lại, ra lệnh cho hắn lập tức an bài nam hộ vệ đội chuẩn bị đi ngay trong đêm đến Bảo Ninh phủ, và báo cho Hạ Bình chuẩn bị tốt công tác bảo vệ an toàn cho nha môn, bảo hộ Tống Tình và "sào huyệt" của cả nhóm. Sau đó, hắn lại cho gọi Chiêm Chánh Chiêm bộ đầu lại, bảo y lập tức tập hợp hết tất cả bộ khoái, chuẩn bị xuất phát chấp hành nhiệm vụ. Để tránh đả thảo kinh xà, dễ dàng cho công tác bí mật tìm kiếm ngư thuyền trên sông, Dương Thu Trì yêu cầu tất cả bộ khoái phải mặc đồ thường. Chiêm Chánh không dám hỏi nhiều, sau khi đáp ứng vội vã chạy đi tập hợp người. Đến lúc này thì Ngô lục chỉ đã cho gọi mười hai cấm dịch trông coi phòng giam dành cho trọng phạm đến, xếp một hàng dài trong vườn. Dương Thu Trì đi từ đầu tới cuối nhìn mặt từng người một, rồi đi từ cuối lên đầu từ từ quan sát hết toàn thân họ một lượt, thậm chí còn không ngừng dừng lại quan sát trước sau phải trái mọi phương hướng, sau đó lại vòng qua sau lưng họ nhìn tới nhìn lui hai lượt nữa, khiến cho cả bọn cấm dịch sốt ruột dựng cả tóc gáy lên hết. Sau khi quan sát xong, Dương Thu Trì trở về trước mặt bọn chúng, lạnh lùng quét nhìn bọn cấm dịch, bảo: "số là vừa rồi, chính ngay trước mắt bổn lão gia, đã phát sinh một án mưu sát, một tội phạm trọng yếu trong phòng giam trọng phạm đã bị người ta dùng cung tiễn bắn chết! Bổn lão gia rất bực mình, hậu quả vô cùng nghiêm trọng a!" Câu này nghe rất quan tai, Dương Thu Trì dường như nhớ lại đó là câu nói của lão tặc Lê Thúc (Cát Ưu) nói trong phim Thiên Hạ Vô Tắc, suýt bật cười, vội vã cắn chặt răng nín lại, quát lên: "Thật là gan to bằng trời hết con mẹ nó rồi! Dám ở trước mắt lão tử giết người sao, thật không coi lão tử vào đâu cả!" Dừng lại một chút, hắn chỉ vào đám cấm dịch đứng xếm hàng đó, bảo: "Hiện giờ bổn quan đã tra ra chân hung, chính là một trong số mười hai người các ngươi!" Các cấm dịch tức thời cả kinh ngẩn hết cả ra, cùng đưa mắt nhìn nhau dò xét.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]