Chương trước
Chương sau
Dương Thu Trì nhân cơ hội đó tranh thủ thời cơ: “Em là con gái của Miêu trại trại chủ, gả cho ta làm thiếp vốn đã ủy khuất cho em rồi, còn bắt em luân ban chờ nữa, như vậy là không công bằng chút nào. Em còn trẻ và đẹp như vậy, ta tin là rất nhiều thanh niên Miêu tộc sẽ thích em, theo đuổi em. Em cứ chọn trong đó một người, nhất sinh nhất thế ân ân ái ái ở cùng với nhau, so với phòng không động thủ một mình ta hay hơn gấp trăm lần a.”
Vân Lộ vần cúi đầu, khe khẽ đáp: "Họ có thể sống cạnh chàng như thế, em cũng có thể!"
Nghe lời này, tuy lòng Dương Thu Trì dâng lên cảm giác ngọt ngào, nhưng cũng càng kêu khổ hơn. Nữ nhân quả là không có đầu óc, chẳng biết làm thế nào, chỉ đành tiếp: "Đã từng có một cô gái muốn cùng ta song túc song phi, nhưng ta lúc đó đã có thê thiếp, thế là cô ấy rời ta mà đi. Ta nhất mực tìm cô ấy, tuy ta biết, cho dù có tìm được, ta cũng không thể đi với cô ta, dù lòng ta vẫn còn nhớ nhung đến cô ấy. Nếu lúc đó ta còn độc thân một mình, ta nhất định sẽ đi với cô ấy, hai người cùng sống với nhau, ân ân ái ái thật nhiều hạnh phúc.”
Vân Lộ khẽ nói: "Thu ca, em biết ý tứ của chàng rồi." Ngẩng đầu nhìn hẳn, nàng hỏi: "Em muốn hỏi chàng một câu, nếu như chàng không có nhiều điều lo nghĩ như vậy, chàng sẽ cưới em chứ?"
Dương Thu Trì nhìn Vân Lộ thật lâu, nói thật, nàng tuy không đẹp băng Liễu Nhược Băng và Hồng Lăng, nhưng cũng là chọn trong trăm được một, so với những thê thiếp của hắn không kém gì. Nhưng mà, dù sao thì cũng mới nhận thức, nếu như chỉ đơn thuần bằng sắc đẹp mà quyết định có cưới hay không thì quả thật là quá cẩu thả.Nếu nói thích thì nhất định là thích, vì có nam nhân nào mà không thích mỹ nữ đâu.
Dương Thu Trì nhìn nàng cất giọng một cách chân thành: "Em là một cô gái tốt, nếu như ta cô thân một mình, ta nhất định sẽ thích em. Nhưng mà, nói đến chuyện hôn nhân cưới hỏi, ta cảm thấy chúng ta dù sao vẫn còn chưa đủ. Hay nói khác đi, em từ người khác biết về ta rất nhiều, nhưng ta còn hiểu về em rất ít. Ta cảm thấy giữa nam và nữ cần phải hiểu biết về nhau cho rõ rồi mới nói đến vấn đề này.”
Vân Lộ là con gái người Miêu, dường như không hề chịu ảnh hưởng mối mai thông qua cha mẹ. Hôn ước của Miêu gia chủ yếu là thông qua sơn ca đàm tình luyến ái giữa nam và nữ, rất gần gũi với tình yêu nam nữ thời hiện đại, và cũng xét đến ý hợp tâm đầu của nam và nữ, cho nên Vân Lộ nghe hiểu ý tứ của Dương Thu Trì.
Vân Lộ cất lời mà không cầm được nước mắt, thập phần ảo não: "Thu ca, em hiểu rồi."
Dương Thu Trì móc ra từ trong người đôi lót đế hài thêu hoa đó, từ từ đưa ra trước mặt Vân Lộ.
Nước mắt của Vân Lộ cuối cùng cũng chảy dài, nàng gạt lệ cố nhoẻn miệng cười: "Thu ca ca, đôi lót hài này coi như Vân Muội tặng cho ca ca làm lễ ra mắt, được không?"
Dương Thu Trì không nhẫn tâm làm thương tâm nàng quá, gật đầu: "Được, đa tạ Vân muội." Rồi cất Lại vào trong lòng. "Em là một cô nương tốt, nhất định sẽ tìm được lang quân như ý. Đến lúc đó ta sẽ đến tham gia hôn lễ cùa em."
Ván Lộ cười thảm, đứng dậy cúi đầu nói: "Thu ca, tiểu muội đi đây." Nói xong quay người bước ra khỏi phòng.
Dương Thu Trì cảm thấy lòng rất khó chịu, cự tuyệt tình cảm của một nữ tử là chuyện làm cho người ta thập phần thống khổ. Rất may là hắn cuối cùng cũng học nói được chữ không, đối với bản thân mà xét, thì chuyện tuệ kiếm trảm tình này tuy tàn nhẫn, nhưng không thế không đối diện với nó.
Đến lúc này, Vân Thiên Kình đã cười ha ha tiến vào bảo: “Dương đại nhân, các dược sư phái đi thu thập nhụy hoa của Văn mẫu thụ đã trở về, chúng ta đi xem xét thôi."
Dương Thu Trì mừng rỡ, vội vã theo Vân Thiên Kình đến hỏa đường. Các dược sĩ trẻ tuổi hôm qua được cử đi trở về vừa thấy Dương Thu Trì và Vân Thiên Kình tiến vào liền vội đứng dậy thi lễ. Tiếp theo đó, dược sư đứng đầu lấy một cái túi dâng lên cho Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì tiếp lấy, đặt lên trên bàn cạnh lò sưởi, mở ra nhìn vào, thấy trong đó có một sắp nhạy và hoa của Văn mẫu thụ. Tiếp theo đó hắn cầm lên xem xét tử tế, không dám xác định, liền rút ra từ trong người hộp đựng vật chứng, mở ra, lấy mảnh hoa hình chữ nhân đó ra so, rồi cao hứng reo lên: "Không sai, đây chính là nhụy của cùng loại hoa, rất giống nhau!"
Hắn lại hỏi tiếp: "Tối hôm qua lão dược sư nói hoa này chỉ mọc ở hai vùng sơn địa Xuyên và Dung giang phải không?”
Những dược sĩ trẻ tuổi gật đẩu đáp: “Đích xác, trong địa giới của Trấn Viễn châu chúng ta, Văn mẫu thụ chỉ có ở hai địa phương."
"Quá tốt rồi!" Dương Thu Trì chuyển đầu nói với Vân Thiên Kình: "Trại chủ, làm phiền ông phái người cẩn thận dò xét hai địa phương này, đặt biệt là những chỗ có Văn mẫu thụ ta hoài nghi Kiến Văn dư đảng ẩn tàng ở đây, do đó chúng ta cần phải cẩn thận. Một khi phát hiện ra sào huyệt của Kiến Văn dư đảng cần báo ngay, nếu như ta không có ở đó, thì tìm Triệu tổng binh phái binh vây tiểu.”
"Được, ta lập tức phái Miêu binh tiến hành tìm kiếm tử tế!" Vân Thiên Kình phân công các đầu mục lớn nhỏ trong trại lập tức tập hợp.
Chẳng mấy chốc sau, đầu mục lớn nhỏ đều tề tựu. Dương Thu Trì đơn giản nói lại những tình huống liên quan, rồi bảo Nam Cung Hùng đưa hình của Kiến Văn và những nhân vật trọng yếu cho mọi người nhìn nhận kỹ. Vân Thiên Kình lập tức ra lệnh cho các đầu mục dẫn theo Miêu binh đến hai vùng Xuyên và Dung giang có sản xuất cây Văn mẫu tiến hành điều tra tử tế.
Hai địa phương này vốn là núi cao cốc sâu, đểu nằm giữa rừng rậm nguyên thủy. Ngoài rừng cũng có một số nhà dân, bên trong đó thì toàn là rừng rậm nguyên thủy không người lai vãng.
Nhưng mà, những Miêu dân này đời đời đều sinh hoạt ở chốn núi cao rừng sâu này, và chỉ có thể dựa vào họ mới có thể hoàn thành nhiệm vụ như vậy. Sau khi bận bịu xong chuyện này, Dương Thu Trì nói riêng với Vân Thiên Kình về chuyện hiểu nhầm đêm qua, và chính thức xin lỗi. Vân Thiên Kình cũng rất đại độ, cười ha ha xua tay luôn nói không có hề gì.
Chính vào lúc này, Nam Cung Hùng vội vã chạy vào cung thân thưa: "Khải bẩm đại nhân, sai dịch vừa dùng tứ bách lý khẩn cấp báo cáo với ngài."
Dương Thu Trì thầm cả kinh, tứ bách lý gia cấp là thứ không dùng suông, phải xảy chuyện gì lớn lắm mói khẩn cấp báo cáo như vậy. Hắn lập tức ra lệnh truyền sai tiến vào phòng.
Sai dịch xâm xâm tiến vào, móc từ trong người ra một ống đồng, quỳ một chân dâng cho Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì tiếp lấy, mở miệng dán ra, lấy tín hàm từ trong đó xem, đó chính là thư của Hổ Quảng cẩm y vệ thiên hộ sở La thiên hộ viết, báo rằng lần trước Dương Thu Trì yêu cầu hiệp tra một ni cô đạo hiệu là Hư Ất, cũng chính là đạo cô dạy cho Viên Thông phân thân thác cốt thủ, đã bị cẩm y vệ phát hiện ngụ tại La Vĩnh đạo quan tại Trấn Viễn Vấn Khê. Cẩm y vệ không dám kinh động, đã bố trí người giám thị, chờ Dương Thu Trì xử lý.
Xem xong thư, Dương Thu Trì mừng rỡ, Hư Ất đạo cô này biết phân can thác cốt thú, còn sát thủ biến thái kia cũng biết môn vỏ công đặc biệt này. Đây là một đầu mối trọng yếu để điều tra ra sát thủ biến thái đó. Cần phải tìm Hư Ất đạo cô, hiểu biết những đồ đệ mà bà ta đã dạy qua, xem coi có ai có khả năng này hay không. Dương Thu Trì lập tức cáo biệt với Vân Thiên Kình cùng mọi người. Vân Thiên Kình biết Dương Thu Trì công vụ phồn mang, không dám giữ lâu, mang theo già trẻ lớn bé trong trại tiễn Dương Thu Trì ra tới tận cổng.
Dương Thu Trì không thấy hình bóng của Vân Lộ đâu, thầm nghĩ có thể là nàng ta sợ gặp mặt rồi thương tâm, nên không ra đưa tiễn, lòng có hơi thất vọng. Nhưng nếu quả là như thế, thì hắn có thể giải thoát khỏi sợi dây tình cảm này, dẫu sao đó cũng là một chuyện hay.
Rời khỏi sơn trại, đi được mấy dặm, chợt hắn nghe ở sườn núi đối diện có tiếng sơn ca truyền lại, thanh âm ngọt ngào cao vút, vĩ âm quấn quýt, sử dụng tiếng Hán để ca:
Tiễn huynh tiễn đến Khổ Lí sơn (núi khổ qua, mướp đắng)
Hái trái khổ qua giải nỗi sầu
Huynh đi một nửa hồn muội mất
Chẳng khác gì đao cắt trong tim.
Dương Thu Trì dừng chân đứng lại nhìn lên, thấy trên đỉnh ngọn núi nhỏ đối diện có một thiếu nữ trong trang phục Miêu sặc sở, trên đầu, trên người mang trang sức bạc lấp lánh, đó chính là Vân Lộ con gái của Miêu trại trại chủ.
Dương Thu Trì nghe nàng hát quá tội như vậy, lòng không nhịn được, tùy tâm nghĩ ra được mấy câu, mở miệng hát:
"Tiễn huynh tiên đến cửa núi con
Có lời nho nhỏ muốn tỏ bày
Lấy củi đừng đi bên vách núi
Gánh nước chớ leo bục đá trơn"
Vân Lộ gọi một tiếng rất thảm: "Thu ca ca!" rồi lại hát:
"Tiễn ca tiễn đến đầu sơn pha
Gió thổi lá cây đập rạt rào
Hôm này tương cách như tờ giấy
Mai lại rời xa mấy nghìn trùng."
Dương Thu Trì không dám hát nữa, sợ sợi tư tình vừa mới chặt đứt dây lại nối trở lại, nên vẫy vẫy tay, từ từ rời bước.
Đi thật xa, quay đầu lại nhìn, hắn vẫn thấy Vân Lộ ngẩn ngơ đứng ở đó, trông theo từ xa.
……….
Trấn Viễn Châu. Khê La Vĩnh đạo quan. Đạo quan này tọa lạc ở bờ rìa của rừng nguyên thủy và quần sơn có phương viên mấy trăm dặm, phong cảnh đẹp như tranh vẽ.
Hư Ất đạo cô ngồi ở bồ đoàn trên điện Tam Thanh, đang nhắm mắt nhập định.
Chợt lúc này từ ngoài có một tiểu đạo đồng cầm một bái thiếp đến trước mặt Hư Ất đạo cô thi lễ thưa: "Đạo trưởng, bên ngoài có Trấn Viễn đồng tri kiêm Thanh Khê huyện tri huyện Dương Thu Trì Dương đại nhân cầu kiến."
Hư Ất đạo cô khẽ mở mắt, không hề đứng dậy, nói: "Mau mời!"
Chẳng mấy chốc sau, ngoài cửa có một chú chó mực nhỏ tiến vào, đi quanh Hư Ất đạo cô một vòng, hít ngửi một hồi, rồi hướng ra ngoài cửa sủa hai tiếng. Tiếp theo đó, Dương Thu Trì mang theo Tống Vân Nhi, Nam Cung Hùng và các thiếp thân hộ vệ tiến vào đại điện. Những hộ vệ khác nhanh chóng tỏa ra xung quanh Tam Thanh điện tiến hành cảnh giới.
Sau khi tiểu đạo đồng giới thiệu xong, Dương Thu Trì thi lễ với Hư Ất đạo cô, kéo Tống Vân Nhi ngồi xuống bồ đoàn bên cạnh. Nam Cung Hung cùng 5 hộ vệ khác tản ra bốn phía của Tam Thanh điện, cẩn thận cảnh giới.
Tiểu Hắc cẩu hít ngửi chạy lung tung trong điện, ngửi chỗ này sủa chỗ kia, lát sau chạy ra ngồi ngoài cửa nhìn đông nhìn tây.
Hư Ất mím cười hỏi: "Dương đại nhân tìm bần đạo có gì cần không ạ?"
Dương Thu Trì thấy Hư Ất khoáng ba chục tuổi, dáng vẻ rất thanh tú, chỉ là ở giữa hai chân mày có chút lệ khí. Nhưng hắn nghĩ phàm người có luyện võ công, võ công cao cường đều có thứ lệ khí này. Hắn thẳng thắn đi vào vấn đề: "Đạo trưởng có phải là thiện trường một môn võ công tên là phân cân thác cốt thủ không?"
“Điêu trùng tiểu kỹ, để cường thân kiện thể mà thôi, đâu có đáng kể gì."
“Không phải chứ?” Dương Thu Trì nhìn Hư Ất đạo cô chằm chằm, "Theo như ta biết, môn công phu này chuyên bẻ lệch gãy xương khớp của người ta, thập phần bá đạo, không phải chỉ là dùng để cường thân kiện thể không thôi. Trọng yếu hơn, nó còn là một thuật đánh đấu, là một phương pháp dùng để giết người."
Hư Ất cười điềm đạm: "Dương đại nhân nói không sai, nhưng mà, bất kỳ môn võ công nào cũng có thể làm hại người, không đơn thuần chỉ có phân cân thác cốt thủ."
“Cái đó cũng phải.” Dương Thu Trì gật gật đầu, "Nhưng mà, hôm nay ta không phải đến lãnh giáo võ công của đạo trưởng, ta chỉ có mấy vấn đề cần hỏi thôi."
Hư Ất đáp: "Sáu vị hộ vệ của ngài là cao thủ nhất đắng, cô gái bên cạnh ngài đây võ công cũng không tệ, nếu ngài muốn xin chỉ dạy võ công, chắc không cần phải đến tìm bần đạo."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.