Chương trước
Chương sau
Đến lúc này thì người tại đương trường yên lặng hết trở lại. Họ đều lo lắng đưa mắt nhìn nhau cảnh giác, sợ hung thủ sẽ đột nhiên làm khó.
"Là ai?" Tống Vân Nhi đứng dậy, nhìn các ni cô chằm chằm.
Dương Thu Trì đưa tay chỉ, nhìn xoáy vào một vị lão ni cô trong đó, lạnh lùng: "Chính là ngươi, Viên Tính sư thái, ngươi chính là hung thủ giết người chân chính!"
Ồ....! Ánh mắt của mọi người cùng quét về đầu bếp duy nhất trong Nhất Chỉ Am - đó là lão ni cô Viên Tính sư thái.
Viên Tính cả kinh, khiếp sợ vô cùng, kêu lên rối rít: "Đại lão gia, ngài nhận sai rồi, bần ni sao lại là hung thủ giết người được? Bần ni oan uổng a."
"Oan uổng?" Dương Thu Trì cười lạnh, "Ta hỏi ngươi, trong lần Viên Tuệ dùng cơm chay cuối cùng đó, ngươi đang ở đâu?"
"Tôi... tôi trở về phòng ngủ..." Viên Tính ấp úng đáp.
"Ngươi bình thường đi ngủ khi mặt trời chưa xuống núi à?"
“Tôi.... tôi..." Vấn đề này không dễ trả lời. Trừ trụ trì Tĩnh Từ, lão ni cô Viên Tính này có thể coi là già nhất trong Nhất Chỉ Am này. Mấy chục năm này sự vụ bếp núc đều do một mình Viên Tính chủ trì, do đó mỗi đêm đều phải làm bánh làm trái, sáng sớm dậy phải hấp bánh bao, mọi người đều biết trước giờ bà ta chưa hề đi ngủ sớm khi nào cả.
"Ngày hôm đó tôi không được khỏe, nên đi nghỉ sớm một chút..."
"Ngươi nói dối!" Dương Thu Trì nhìn xoáy vào đôi mắt hoảng loạn của bà ta, bảo, "Lúc chiều khi ngươi nấu cơm, ta và Viên Tịnh đi xem xét khắp nơi, Viên Tịnh có kể cho ta hết sự tình đêm đó. Viên Tịnh nói ngày hôm đó lúc dùng cơm tối thì đã chẳng thấy bóng ngươi đâu, trụ trì Tĩnh Từ sư thái bảo Viên Tịnh đến phòng gọi người, nhắc nhở ngươi đồ ăn mấy hôm đó quá kém, nên tập trung một chút, đừng có canh đi đường canh, cơm đường cơm, trụ trì Tĩnh Từ sư thái kỳ quái là lúc trước ngươi nấu đồ ăn khá lắm mà? Sao mấy hôm đó lại dở vậy? Cho nên, Viên Tịnh đến thiền phòng tìm ngươi, nhưng thiền phòng của ngươi mở toang cửa, ngươi không ở trong đó."
Dương Thu Trì quay đầu hỏi tiểu ni cô Viên Tịnh và trụ trì Tĩnh Từ: "Ta nói có đúng không?"
Điểm này thì hai ni cô già trẻ đều gật đầu đồng ý: "Đúng vậy."
"Tôi, tôi lúc đó đang ở nhà vệ sinh!"
"Viên Tịnh chờ ở phòng của ngươi cả nửa thời thần, thế mà không thấy ngươi trở lại, ngươi ỉa ra cây hả?"
Tống Vân Nhi nghe Dương Thu Trì nói năng thô tục như vậy, mặt đỏ bừng, lén véo vào lưng hắn một cái.
Dương Thu Trì quay đầu lại nhìn Tống Vân Nhi, cười cười có vẻ ngượng, rồi quay trở lại nói với Viên Tính: "Ngươi thành thật khai mau, rốt cuộc là ngươi đi đến chỗ nào?"
"Tôi... đều đã qua mấy ngày rồi, tôi không nhớ rõ nữa." Trán của Viên Tính bắt đầu toát mồ hôi.
"Nhớ không nổi sao?" Dương Thu Trì cười lạnh, "Ta nhắc cho ngươi nhớ một chút, ngươi ăn cơm xong liền lén vào phòng của Viên Tuệ, sau đó trốn trong cái tủ đứng trong phòng của Viên Tuệ, nấp vào góc bên trái, ta nói không sai chứ?"
“A?”. Viên Tính như gặp phải quỷ, nhìn sững Dương Thu Trì, không hiểu vì sao mà hắn nói chính xác như vậy, giống như tận mắt chứng kiến vậy.
Sự vạch mặt này chẳng có gì là kỳ, vì khi Dương Thu Trì cúi xuống quan sát tủ trong phòng, phát hiện mấy dấu tay sát góc, cho thấy Viên Tính lúc đó co mình nấp trốn trong góc tủ này.
Dương Thu Trì tiếp: "Ngươi muốn giết Viên Tuệ, hoặc là phải theo cô ta trở về phòng, hoặc là lẻn vào ẩn trong phòng chờ trước. Nếu như người bám theo sau cô ta, dùng vũ lực chế phục rồi bóp chết cô ta, sự vật lộn đánh đấu của các ngươi sẽ kinh động người khác. Trong khi đó ngươi không đủ tự tin là sẽ bóp chết được cô ấy, do đó ngươi sẽ không chọn cách này, hơn nữa trên người của Viên Tuệ không có dấu vết đánh đấu, chứng minh ngươi không sử dụng phương thức đó, mà trốn vào phòng trước, chờ Viên Tuệ đi ngủ rồi mới động thủ."
"Phòng của Viên Tuệ đồ đạc đơn giản, nếu ngươi muốn ẩn tàng trong phòng, thì chỉ có thể chọn hai chỗ: một là ở dưới giường, hai là ở trong tủ. dưới giường thì không thể, vì giường của Viên Tuệ khá hẹp, hơn nửa giường đối diện với cửa, Viên Tuệ vừa vào là có thể thấy ngay. Cho nên, ngươi chỉ có thể trốn trong tủ mà thôi."
Nói đến đây, Dương Thu Trì lại nhìn xoáy vào gương mặt đã trở nên trắng bệch của Viên Tính: "Ngươi biết vì sao ngươi để lộ sơ hở không?"
Viên Tính tái mặt nhìn Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì chỉ vào chân của bà ta: "Nhân vì hai bàn chân trần hở ngón thật to của ngươi!"
Mọi người đều cúi đầu nhìn chân của Viên Tính, quả nhiên là chân trần không bó, ngón chân bẹt ra.
Dương Thu Trì nói tiếp: "Người trong am đều mang giày, chỉ có ngươi vì thường xuyên làm lụng ở nhà bếp, những ngày nóng nực thế này giống như ở trong lò lửa, và vào nhà bếp dĩ nhiên là để làm cơm xào rau gì đó rồi, nóng chẳng khác nào ở trong lò hấp. Điểm này thì lúc trưa ta đến nhà bếp xem qua đã nhận thấy rất rõ. Do đó, ngươi đã quen với việc vào mùa hè để chân trần, như vậy sẽ mát hơn khi tiếp xúc trực tiếp với đá xanh của sàn nhà bếp, tuy nhiên, cũng chính dấu chân này đã bán đứng ngươi!"
"Ngươi để lại vài dấu chân mờ mờ ở trong tủ, khiến cho ta lập tức biết ngay hung thủ là ngươi. Hơn nữa, mảnh vụn thân cây thông nhỏ xíu đã cháy hết mà ngươi đạp ở nhà bếp cũng theo chân ngươi lưu lại trong tủ này!"
Vật nho nhỏ mà Dương Thu Trì phát hiện ở trong tủ, rồi dùng kính hiển vi quan sát đó chính là một mạt thông đã cháy khô, kết hợp với dấu chân trần, từ đó phán đoán hung thủ ẩn trong tù đứng lớn trong phòng Viên Tuệ chính là đầu bếp duy nhất trong am – Viên Tính sư thái.
Viên Tính trợn mắt điếng người, nhìn tả nhìn hữu, mọi ni cô đều hoảng hốt tránh ra. Cẩm y vệ đã đứng cạnh sau lưng bà ta, chuẩn bị bắt giữ bất cứ lúc nào.
Toàn thân Viên Tính run rẫy, thực hiện sự tranh đấu cãi tội cuối cùng: "Tôi đã năm tuổi rồi...., Viên Tuệ mới hơn hai chục tuổi, thân cường lực tráng...., tôi làm sao bóp chết cô ta được? Cho dù là cô ta đã ngủ say, tôi vừa bóp là cô ta tỉnh lại ngay thôi mà, làm sao đấu lại cô ta?"
Dương Thu Trì cười ha ha đáp: "Cái này chẳng có gì là kỳ, ngươi có biện pháp. Bất quá ngươi có thể nghĩ ra thì ta cũng có thể nghĩ ra được. Huyện thành gần nhất của Nhất Chỉ Phong này là huyện thành Thanh Khê. Trong huyện thành nhỏ như đầu đũa này, **** phô có được mấy nhà, muốn tìm thứ gì đó chẳng phải là dễ quá hay sao? Do đó lúc nãy ta đã phái hộ vệ xuống núi đến tiệm thuốc duy nhất trong Thanh Khê huyện thỉnh về một người. Ta nghĩ y có thể giải thích ngươi dùng biện pháp gì khiến cho Viên Tuệ không thể phản kháng được."
Dương Thu Trì vỗ vỗ tay, Nam Cung Hùng cho dẫn một lão đầu tiến vào.
Viên Tính vừa thấy lão đầu đó, liền giật mình cả kinh, mặt không còn chút máu nào nhìn lão, lát sau bà ta mới từ từ trấn tĩnh lại, giống như tội phạm tử hình đã nghe được phán quyết đem đi xử bắn vậy.
Dương Thu Trì hỏi lão đầu mới vào: "Lão trượng xưng hô thế nào?"
"Bỉ nhân là chưởng quỹ của tiệm thuốc Đỗ Trọng trong Thanh Khê huyện, họ Lý."
"Thì ra là Lý chưởng quỹ," Dương Thu Trì đưa tay trỏ Viên Tính, "Ông có nhận ra vị sư thái này không?"
"Nhận ra, bà ta là đầu bếp duy nhất của Nhất chỉ am - Viên Tính sư thái, thường đến huyện thành mua đồ ăn, thuốc men. Do đó thường đến tiệm thuốc của tôi, cho nên cũng khá quen”.
“Mấy ngày trước bà ta có đến quý **** mua thuốc không?"
Trong tay Lý chưởng quỹ cầm một cuốn sổ. Lão đưa lên lật mấy trang, nhìn vào đó rồi đáp: "Có đến mua, trên này có ghi đủ, lúc đó Viên Tính sư thái nói đêm về bà ta ngủ không được, yêu cầu tôi bán ba thang thuốc an thần trợ ngủ, chủ yếu là các vị long cốt, hồng cân (rễ sô đỏ),đương quy, bạch thuật, phục thần và linh chi..."
Dương Thu Trì nhìn Nam Cung Hùng, y liền móc từ trong người ra một gói giấy, cung thân trao cho Dương Thu Trì. Dương Thu Trì mở bao giấy ra, bảo Lý chưởng quỹ: nhìn nhận xem thuốc này có phải là mấy vị thuốc mà ngươi bán không?"
Lý chưởng quỹ khom người tiếp lấy, dùng tay bới bới xem xét, sau đó gật đầu: "Đúng vậy!"
Dương Thu Trì quay sang nhìn Viên Tính: "Gói thuốc này là tìm được trong giỏ rác trong nhà bếp của ngươi. Ngoài ra, lúc trưa khi ngươi làm cơm, ta và Viên Tịnh đi xem xét hết các phòng, phát hiện dưới giường trong phòng ngươi có hai bao nữa. Ta tuy không rành y thuật, nhưng những vị thuốc trong đó chẳng phải là thứ quý hiếm gì, cho nên cũng nhận biết chính là những thứ thuốc mà Lý chưởng quỹ vừa nói ra. Viên Tính sư thái, có cần chúng ta đến lấy cho Lý chưởng quỹ biện nhận hay không?"
"Không cần đâu," Viên Tính nhạt giọng đáp, "Đó chính là số thuốc trong ba thang thuốc an thần trợ ngủ ta mua ở chỗ Lý chưởng quỹ, số xác thuốc này là của thang đầu tiên dùng xong quăng đi, dưới giường kia còn hai thang chưa sử dụng."
Dương Thu Trì đối với thần tình của bà ta hơi có chút bất ngờ, hỏi: "Tốt, nếu như ngươi thừa nhận rồi, thì hãy thành thật khai ra, ngươi mua số thuốc ấy vì mục đích gì?"
"Mục đích?" Viên Tính đứng dậy, đưa ánh mắt từ từ quét về hướng Viên Diệu và Viên Thông, lạnh lùng đáp: "Mục đích chính là muốn giết chết những tiện nhân dâm loạn làm ô uế chùa chiền tượng phật tổ! Giết chết Viên Tuệ chỉ là bước đầu, ta tiếp đó muốn giết chính là hai con tiện nhân Viên Diệu và Viên Thông này!"
Lúc này, Viên Tính đã không còn sợ sệt gì nữa, ánh mắt ác độc của bà ta nhìn Viên Diệu và Viên Thông trừng trừng: "Ta hai chục tuổi đã xuất gia ở Nhất chỉ phong này, gần bốn chục năm nay chúng sư tỷ muội đều thành tâm quy y phật tổ, nhất lòng nhất dạ tụng kinh lễ phật. Nhưng mà, Viên Diệu, Viên Thông vừa lên núi, đã làm những chuyện nhơ nhớp đó, coi ta là kẻ mù hay sao? Ta hoặc thẳng thắn hoặc ngấm ngầm khuyên nhủ, nhưng chúng coi lời ta là tiếng quạ đen kêu, vẫn muốn làm gì thì làm y như cũ. Ta thấy biểu hiện của chúng vẫn theo quy củ, không làm chuyện thái quá mất mặt gì, nên cũng đành nhắm một mắt mở một mắt cho qua."
"Không ngờ, Viên Tuệ lên trên núi sau này lại càng là con hồ ly tinh thối tha hơn nữa. Rất may là Tĩnh Từ sư thái có tuệ nhãn, nhận ra bộ mặt thật của yêu tinh, không cho ả xuất gia trong am của chúng ta. Chỉ có điều ả mặt dày mày dạn, nói muốn để tóc tu hành. Ta khổ não khuyên Tĩnh Từ sư thái không nên cho phép, nhưng trụ trì nói đây chính là nghiệt trái của họ từ kiếp trước, kiếp này trốn ở đâu cũng sẽ gặp mà thôi, vậy cứ để mọi chuyện tùy duyên đi."
"Ta nghe lời trụ trì, hi vọng bọn chúng có thể nghiêm thủ giới luật, một lòng lễ phật. Nhưng bọn chúng đều làm ngược lại, Viên Tuệ này trước hết thì cám cám dỗ dỗ với Viên Thông, ban ngày ban mặt mà cũng mò cửa thiền phòng ôm nhau xà nẹo trên giường, rên rỉ giống như heo bị chọc tiết, tiếp theo đó lại còn khóc khóc than than đánh đánh ghen ghen, rồi kế đến Viên Tuệ và Viên Diệu dính với nhau, điên loan đảo phượng, khiến cho các sư tỷ muội đều không thể an tâm nghỉ ngơi tu hành. Nơi đây còn là phật môn tĩnh tu nữa hay sao? Nó chẳng qua là cái ổ hoan lạc của các dâm oa đãng phụ mất rồi!"
Viên Diệu đỏ mặt cúi đầu, chúng ni cô thì thào nghị luận, ánh mắt đều lộ vẻ khinh bỉ.
Viên Tính hận đến nỗi nghiến răng trèo trẹo, thở phì phò một hồi rồi nói tiếp: “Tôi
tố cáo với Tĩnh Từ sư thái, người còn nói đây đều là nghiệt trái, hãy để bọn chúng tự hóa giải đi. Có điều lần này ta không tin nữa, ta phải thế thiên hành đạo, tự thân hóa giải. Ta muốn đưa những con dâm ma yêu phụ này quẳng xuống âm tào đại phủ!”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.