Trong phòng khách của nội nha, Tống Vân Nhi, Liễu Nhược Băng đều đã tăm rửa thay quần áo, tẩy sạch phong trần dọc đường, ngồi ở phòng khách nói chuyện cùng Bạch phu nhân, Bạch Tố Mai, Tần Chỉ Tuệ, Tống Tình. Tần Chỉ Tuệ nói với Tống Vân Nhi: "Tống cô nương, hôm trước dịch trạm trong huyện có đưa đến một phong thư, dường như là của cha tiểu thư viết đấy, không liên lạc được với cô, cho nên ta đã giữ lai trong phòng, bây giờ ta đi lấy giao cho cô." Tống Vân Nhi nghe nói có thư nhà, hơi có vẻ bất ngờ. Chẳng mấy chốc sau, Tần Chỉ Tuệ cầm một phong thư trở lại phòng khách, đưa cho Tống Vân Nhi. Tông Vân Nhi nhìn ngoài bì thơ, reo lên mừng rõ: "Quá tốt rồi, là cha ta viết đấy!' Xong vội vã xé thư ra xem. Không ngờ, đọc xong bức thư, Tống Vân Nhi òa lên khóc. Mọi người giật nảy cả người, vội vã vây lại, hỏi xem đã phát sinh chuyện gì. Tống Vân Nhi vừa khóc vừa nói: "Hu hu... mẹ ta... mẹ ta bệnh nặng... hu hu.... cha ta... cha ta muốn ta lập tức quay về... hu hu...." Liễu Nhược Băng vội hỏi: "Bệnh nặng lắm không? Có gấp lắm không?" Tống Vân Nhi khóc lóc lắc đầu: "Con không biết, cha con chỉ nói mẹ bệnh nặng... hu hu...." Vừa khóc vừa đưa thư cho Liễu Nhược Băng, "Sư phụ... con muốn trở về thăm mẹ của con.... hu hu.." Cổ đại do giao thông và thông tín bất tiện, do đó thường người viết thư hay sử dụng từ "Bệnh nặng" để đại biểu cho bệnh tình nguy cấp thậm chí đã tử vong rồi, lo sợ cho người nhận thư sốt ruột lo lắng, nên viết cho nó ngắn gọn đi. Do dó, Liễu Nhược Băng đương nhiên biết phân lượng của phong thư này, khe khẽ vỗ vỗ vai của Tống Vân Nhi bảo: "Lập tức thu thập hành lý, lên đường quay về cho nhanh." Tống Vân Nhi gật gật đầu, khóc lóc chạy trở về phòng. Không khí trong phòng khác tức thời nặng nề hẳn đi. Tần Chỉ Tuệ báo tiểu nha hoàn Nguyệt Thiền nhanh chóng chạy đi báo cho Dương Thu Trì biết, Nguyệt Thiền vâng dạ định quay đi ngay, thì nghe từ hậu đường truyền ra tiếng cười của Dương Thu Trì: "Gọi ta có chuyện gì à?" Tiếp theo đó, hắn dẫn theo Hồng Lăng từ hậu đường bước ra. Tần Chỉ Tuệ vội bước tới, thưa: "Phu quân, Tống cô nương có thư nhà, nói là bá mẫu bệnh nặng, bảo cô ta nhanh chóng trở về!" Dương Thu Trì cả kinh, vội hỏi: "Bệnh tình như thế nào?... Vân nhi đâu?" Thần tình của Tần Chỉ Tuệ thảm não, lắc lắc đầu: "Bệnh tình không rõ lắm, Vân nhi trở về phòng thu xếp hành trang rồi, muốn lập tức trở về Ninh quốc phủ ngay... Đường đi này xa lắm, bọn thiếp đều sợ đã chậm rồi, đi không kịp nữa." "Một mình muội ấy đi sao? Sao thế được!" Dương Thu Trì gấp rút hỏi, nhìn về phía Liễu Nhược Băng. Liễu Nhược Băng trầm ngâm: "Nếu chỉ luận về võ công, tu vi hiện giờ của Vân nhi có thể đến đâu cũng được. Chỉ có điều, niên kỷ của nó còn nhỏ, kinh nghiệm giang hồ không đủ, lại gấp rút lên đường, ta sợ trên đường sẽ gặp phải nguy hiểm." Đến lúc này, Tống Vân Nhi đã xách một túi nhỏ hành trang trở ra, thấy Dương Thu Trì, liền bi thương nói: "Ca! Mẹ của muội.... hu hu hu." Dương Thu Trì bước đến trước mặt nàng, khẽ ôm vai nàng. Tống Vân Nhi khóc òa lên, quẳng luôn túi hành lý, nhào vào trong lòng hắn. Lòng Dương Thu Trì rất buồn, xót xa ôm nhẹ nàng, dịu dàng khuyên nhủ. Tống Vân Nhi ở trong lòng Dương Thu Trì, vừa khóc vừa nói: "Ca...! Muội về thăm mẹ muội, ca ca tự bảo trọng nhé." Dương Thu Trì khẽ vuốt mái tóc dài đẹp của nàng, dịu dàng bảo: "Cát nhân tự nhiên sẽ có thiên tướng, bá mẫu có thể chỉ là nhớ muội, nên giả vờ sinh bệnh đấy thôi, đừng quá lo lắng, Vân nhi." "Thật không?" Tống Vân Nhi gạt lệ đầy mắt, ngẩng đẩu nhìn hắn, tuy trong lòng hiểu rõ lời này của Dương Thu Trì là để an ủi nàng, nhưng lòng nàng lại tràn trề hi vọng lời của hắn là thật. "Ừ!" Dương Thu Trì gật gật đầu, nói tiếp: "Một mình muội trở về như vậy, ca ca không yên tâm. Như vậy đi, ta phái vài cẩm y vệ nữ hộ vệ cùng đi với muội, trên đường sẽ dễ chiếu ứng cho nhau." Tống Vân Nhi gật đầu: "Dạ được." Nói thật ra thì nàng mới mười lăm tuổi, bảo nàng một mình quay trở về, đường dài mấy ngàn dặm, nàng dĩ nhiên có điểm lo sợ. Dương Thu Trì cho nha hoàn gọi Hạ Bình lên, bảo phái năm nữ cấm y vệ hộ vệ võ công giỏi cùng vói kinh nghiệm giang hồ lão luyện một chút theo cùng Tống Vân Nhi trở về Ninh quốc phủ. Hạ Bình cung thân lĩnh mệnh, vội vã chạy đi bố trí. Tống Vân Nhi chụp lấy cánh tay Dương Thu Trì, bảo: "Ca, Vân nhi không ở bên cạnh huynh, huynh phải tự chiếu cố lấy thân, đừng có uống rượu nhiều quá đó." Dương Thu Trì thương xót nhìn nàng, cười cười: "Cô ngốc a, yên tâm đi, ca ca nhớ rồi.' Tống vân Nhi lại nói: "Muội trở về thăm mẹ, nếu như mẹ không có chuyện gì, muội sẽ lập tức quay trở lại, còn nếu như mẹ.... hu hu hu." Nói đến đó nàng dựa vào vai hắn, khóc rống lên. Dương Thu Trì nghe nàng như chim đỗ quyên nhỏ máu dặn dò, không khỏi đứt từng đoạn ruột, ôm chặt nàng dịu giọng bảo: "Đừng lo lắng, bá mẫu sẽ không có sao đâu. Muội trở về chuyến này không dễ dàng gì, không cần biết bá mẫu có sao không, cũng đừng có gấp gáp, chờ cho mọi chuyện đều đã được an bày rồi hãy quay trở lại, ca ca sẽ chờ muội mà." Tống Vân Nhi đương nhiên nhận ra sự nặng nhẹ trong lời nói này của Dương Thu Trì, ngẩng đầu, mắt đẫm lệ nhìn hắn, miễn cưỡng cười, nhưng khi nhớ lại mẹ chẳng biết hiện giờ sống chết thế nào, cho nên lại khóc trở lại. Ba tiểu thiếp Tần Chỉ Tuệ, Tống Tình, Bạch Tố Mai đểu biết Tống Vân Nhi trong tâm Dương Thu Trì có vị trí như thế nào, cho nên đều chia nhau trở về phòng chuẩn bị cho Tống Vân Nhi một số vật dụng đi đường và lễ vật nho nhỏ để tặng bá mẫu. Dù sao thì cũng có hộ vệ phụ giúp mang đi, do đó họ không sợ Tống Vân Nhi mang cồng kềnh nặng nhọc. Mọi người tương hỗ dặn dò xong, đến lúc này năm cẩm y vệ nữ hộ vệ đã thu thập hành trang xong, chuẩn bị các thớt ngựa sẵn sàng. Liễu Nhược Băng vốn chuẩn bị giao con tảo hồng mã cho Tống Vân Nhi cưỡi, nhưng con thần câu này tốc độ quá nhanh, sợ năm hộ vệ sẽ không theo kịp, như thế thì sẽ khiến cho Tống Vân Nhi đơn độc một mình. Rất may là đọc đường đều có dịch trạm của cẩm y vệ, dựa vào yêu bài của cẩm y vệ kinh thành của các nữ hộ vệ, họ dư sức tìm nơi tá túc an toàn, và có thể dễ dàng thay đổi ngựa để đi cho nhanh. Mọi người cùng đưa tiễn họ ra khỏi cửa, Dương Thu Trì bịn rịn rời xa tay Tống Vân Nhi. Từ ngày đầu tiên xuyên việt đến Minh triều cho đến giờ, hắn đã cùng sát cánh với cô nương líu ra líu ríu như con chim nhỏ này cho đến giờ. Giữa họ với nhau có thể nói là có cái tình của việc cùng vào sanh ra tử, cho dù là dở dở ương ương, cũng có thể kể là tình như đôi chim liền cánh, lá liền cành. Dương Thu Trì đã quen với việc Tống Vân Nhi như cái đuổi nhỏ bám sát theo hắn, hiện giờ đột nhiên phải lìa xa, lòng cảm thấy rất khó chịu. Tông Vân Nhi cũng y hệt như thế, khóc lóc níu lấy tay Dương Thu Trì cho đến khi ra đến tận ngoài, bấy giờ mới bỏ tay sụt sùi dặn: "Ca, Vân nhi đi rồi." Dương Thu Trì lòng đau như cắt không tự chủ được ôm nàng vào lòng, hôn lên gương mặt hoa đầy lệ của nàng, bảo: "Đi đường cẩn thận!" Tống Vân Nhi hai mắt đầy lệ, miệng lộ ra chút hoan hỉ, khe khẽ gật đầu, rồi rời khỏi vòng tay của Dương Thu Trì, phóng người lên ngựa, quay đầu nói với Liễu Nhược Băng: "Sư phụ, sự an toàn của ca ca con xin kính nhờ người!" Liễu Nhược Băng đứng ở cửa, khe khẽ gật đầu, không lên tiếng. Tống Vân Nhi chấp tay cáo biệt những người tiễn đưa, sau đó ngưng mắt nhìn Dương Thu Trì, đôi mắt đẹp sủng đầy nước, rồi đột nhiên quay đầu, thúc mạnh ngựa, mạng theo năm vị nữ hộ vệ phóng vọt đi. Trở về nội nha, tâm tình của mọi người rất áp ức, nói chuyện một chút rồi chia tay nhau về phòng nghỉ ngơi. Tống Vân Nhi li khai tuy khiến Dương Thu Trì rất khó chịu, nhưng công tác của hắn nhất định phải hoàn tất. Hắn bảo Tống Tình và Hồng Lăng đi ngủ trước, bản thân thì mang mấy tang vật lấy được đi tiến hành kiểm nghiệm. Dương Thu trì đến thư phòng nơi có đặt tủ hợp kim. Hiện giờ thư phòng chính là phòng kiểm nghiệm pháp y của hắn. Trước hết, hắn phải tiến hành phản ứng ngưng kết hỗn hợp thu được trong âm đạo nạn nhân. Kết quả thu được chỉ cho ra một nhóm máu. Điều này làm cho Dương Thu Trì cảm thấy hơi kỳ quái. Chẳng lẽ, nhóm máu của hung thủ trùng vói nhóm máu của người chết hay sao? Sau đó, hắn tiến hành phản ứng li tâm dung dịch thu được, tiền hành nhiễm sắc chất cặn, rồi quan sát dưới kính hiển vi. Kết quả cũng khiến hắn bất ngờ, đó là không hề tìm được tung tích của tinh trùng! Như vậy thì quả là kỳ.... Dương Thu Trì lập tức tiến hành kiểm tra kháng nguyên đặc thù của mẫu vật thu được, kết quả, không hề tìm được dấu vết của axit phốt phoric trong tinh dịch! Thứ thí nghiệm kiểm tra tính a xít này có độ chính xác phi thường, vì chỉ cần có một giọt nhỏ tinh dịch ở trong một bồn nước lớn, nó cũng kiểm tra ra. Dương Thu Trì không nản lòng, lại tiến hành phản ứng kháng tinh dịch đối với chất trầm lắng sau khi đã li tâm, kết quả lại ra âm tính! Như vậy có thể nói, nội dung vật lý trong âm đạo người chết không hề có sự tồn tại của tinh dịch! Như vậy thì quá kỳ quái rồi, sao lại không có tinh dịch được? Nếu như đang ở thời hiện đại thì rất dễ lý giải, vì hung thủ có thể sử dụng bao cao su, nhưng hiện giờ đang ở thời Minh a! Chẳng lẽ hung thủ không hề cưỡng gian Triệu Thanh Lam? Hay là xuất tinh ở ngoài cơ thể? Hay là xuất tinh ở những bộ vị khác, ví dụ như ở khoang miệng?" Rất may là để đối chiếu nhóm máu, hắn đã lấy luôn dung dịch ở vòm miệng về kiểm tra. Dương Thu trì tiến hành kiểm tra tìm kiếm tinh dịch trong vật kiểm nghiệm thu được ở miệng, kết quả vẫn khiến hắn thất vọng, bởi vì không hề tìm được dấu vết của tinh dịch! Hung thủ không hề lưu lại vật chứng trên thân thể của người chết, Dương Thu Trì rất thất vọng, lập tức tiến hành điều tra dấu vân tay trên áo quần của Triệu Thanh Lam. Hắn quyết định tập trung kiểm tra dấu tay trên đồ lót của nạn nhân. Nếu như dấu tay tìm được trên đồ lót của nạn nhân không phải là của Triệu Thanh Lam hay là của Vương điển sứ, như vậy thì có thể khẳng định tám chính phần mười là do hung thủ cởi y phục của người chết. Dùng acid acetit (dấm) cho phản ứng với dấu tay không màu tạo ra mồ hôi lưu lại trên lớp vải của đồ lót, rồi dùng đèn chiếu tia cực tím chiếu lên, dấu tay sẽ hiện ra do phát xuất huỳnh quang. Sau khi kiểm nghiệm, thấy ở vị trí bảo kiếm áp lên đổ lót, quả nhiên còn lưu lại vài dấu tay. Dương Thu Trì dùng máy chụp hình kỹ thuật số chụp lại, sau đó đến phòng lao lấy dấu tay từ hai tay của Vương điển sứ. Hắn so sánh dấu tay của Vương điển sứ và Triệu Thanh Lam với dấu tay thu được trên đồ lót, bài trừ từng cái một, hi vọng sẽ tìm được dấu tay khác lạ so với dấu tay của hai người. Nhưng mà, Dương Thu Trì lại lần nữa thất vọng. Mấy dấu tay trên quần lót của Triệu Thanh Lam toàn là của ả cùng Vương điển sứ! Như vậy, hung thủ này lúc đó không hề động chạm đến Triệu Thanh Lam, mà dùng hung khí kiềm chế ả, bức bách ả cởi hết y phục toàn thân, cho nên, ở quần lót mới không hề lưu lại dấu tay nào của hung thủ, phải vậy chăng? Dương Thu Trì không sờn lòng, tiến hành kiểm tra dấu vân tay đối với ngoại y của Triệu Thanh Lam, nhưng không hề phát hiện dấu vết gì. Điều này rất dễ lý giải, vì mấy ngày trước ở hiện trường có mưa, nước mưa đã tẩy sạch mọi dấu vết ở ngoại y, cho nên không tìm thấy được dấu tay nào. Dương Thu Trì đem hi vọng cuối cùng đặt lên trên bảo kiếm, dùng bàn chải từ tính kiểm tra dấu tay trên bảo kiếm, kết quả cũng y vậy, đó là nước mưa đã tẩy sạch bảo kiếm, chẳng phát hiện được gì. Mọi hi vọng đều biến thành thất vọng. Chẳng lẽ, án Triệu Thanh Lam bị cắt đầu phân thây này trở thành một vụ không manh mối gì hay sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]