Dương Thu Trì không lý gì đến hắn, chờ đánh xong mười hèo, bọn nha dịch vào báo cáo, Dương Thu Trì hỏi: "Các ngươi đánh gian đánh dối hả?" Bọn nha dịch khom người thưa: "Làm gì có chuyện đó! Chúng tôi đều đánh thật, lão gia có thể hỏi bá tánh bàng quan ở ngoài kia là biết liền." "Được!" Dương Thu Trì thấy tên Diêu Đại Tráng này đắc lý mà không chịu tỏ lòng thương xót người khác, bá tánh vây quanh cũng lộ vẻ khinh bỉ trên mặt, cho nên nói một cách dứt khoát với Diêu Đại Tráng: "Ngươi tự đi ra hỏi bá tánh bàng quan, nếu như đích xác là không đánh thật, bổn quan nhất định sẽ trách phạt thật nặng bọn chúng!" "Đi thì đi!" Diêu Đại Tráng chạy ra cửa đại đường, phễnh bụng hỏi: "Ê, các ngươi vừa rồi đều thấy hết rồi đó, nhưng tên nha dịch này không đánh lão già quỷ đó thật, có phải không?" Những người vây quanh xem đều cảm thấy hắn rất phản cảm, giờ nghe hắn mở lời chẳng lễ độ gì nên càng ghét hơn, liền có người to gan lớn tiếng đáp: "Đánh nghe bôm bốp luôn đó chứ, chết đi sống lại, làm gì có chuyện đánh giả được?" Có người mở lời, những người phụ họa đương nhiên nói theo: "Đúng vậy, người ta là lão hán sáu chục tuổi đầu bị đánh thành dạng như vậy, ngươi còn nói là không đánh thật hay sao, lương tâm chó gì thế?" "Rõ ràng là đánh thật, hay là muốn đánh chết lấy cái mạng già của lão hán đây hả?" "Thứ người không có lương tâm, sớm muộn gì cũng bị báo ứng!" "Sinh con thế nào cũng không có lổ đít!" Diêu Đại Tráng vốn cho rằng người vây quanh thích xem náo nhiệt, bản thân bước ra nói một lời thì sẽ nói theo không đánh thật, để có thể xảy ra nhiều trò vui để xem. Không ngờ mọi chuyện lại tương phản, hắn bị chúng nhân dị khẩu đồng thanh khiển trách, tức thời không biết đối đáp thế nào. Dương Thu Trì hỏi: "Diêu Đại Tráng, ngươi còn gì để nói?" Diêu Đại Tráng ấp úng đáp: "Bọn họ đúng là.... tôi... là tiểu nhân nhìn lầm rồi." Ầm! Dương Thu Trì vỗ mạnh Kinh đường mộc: "Điêu dân to gan, tự dưng dựng chuyện, không có bằng cớ gì mà chỉ trách các nha dịch làm việc thiên tư, lại còn dám công nhiên làm loạn công đường. Gặp bổn quan mà không chịu quỳ, thật là to gan lớn mật!" Bấy giờ Diêu Đại Tráng mới nhớ do bản thân nóng ruột, cho nên chạy vào công đường mà quên cả quỳ, cho nên nhanh chóng quỳ xuống, nhưng có điều mọi chuyện đã trễ rồi, Dương Thu Trì quát: "Người đâu! Kéo hắn ra ngoài cho ta, đánh mạnh ba chục trượng!" Bọn nha dịch tề thanh đáp ứng, nắm tóc kéo tay Diêu Đại Tráng ra cửa công đường, đè xuống cái ghế dài trên nguyệt đài, vung trượng lên đánh mạnh lia lịa. Bọn nha dịch thấy tên tiểu tử này dám ở đại đường chỉ trích họ làm gian làm dối, lòng tức khí vô cùng, không ngờ lại có cơ hội này để hả cơn giận - Vừa rồi tiểu tử người không phải là nói các lão tử không có đánh thật hay sao? Lão tử hiện giờ đánh thật cho ngươi thấy! Thế là trận đòn thật đau được đánh tới tấp, đánh khiến Diêu Đại Tráng khóc cha gọi mẹ, kêu la thảm thiết thiếu điều toàn thành đều nghe rõ. Mọi người vây quanh xem đều cười phá lên, thậm chí có không ít người vỗ tay khen hay. Ba chục trượng này so với đánh chín chục trượng thường còn thảm hơn, khiến cho Diêu Đại Tráng ngất đi tỉnh lại vì đau không biết bao nhiêu lần, toàn bộ thịt trên mông đít chẳng còn chỗ nào lành lặn, máu me bê bết. Sau khi đánh xong, mọi người mới phát hiện hắn đau đến nỗi cắn dập hết cả môi. Bọn nha dịch lại kéo hắn lên đại đường, quảng lên nền đá lạnh như băng. Diêu Đại Tráng đã ngất đi, bị cái lạnh này khiến cho mơ màng tỉnh lại, cảm nhận cơn đau, liền rên rĩ không ngừng. Dương Thu Trì hỏi: "Diêu Đại Tráng, ngươi biết tội chưa?" Diêu Đại Tráng nỗ lực gật đầu: "Tiểu nhân biết tội, tiểu nhân không dám vậy nữa." Dương Thu Trì ra lệnh cho nha dịch kéo hắn ra ngoài đại đường, thông tri cho người nhà đến khiêng về. Dương Thu Trì còn định tiếp tục thẩm án, Kim sư gia đã kề tai nói nhỏ: "Đại nhân, trời đã gần chính ngọ, có thể nghỉ ngơi được rồi, chiều hãy xử tiếp." Được, thật nhanh quá nhỉ? Dương Thu Trì ra lệnh bãi đường, rời khỏi công án, xuống bục bước vào hậu đường. Tống Vân Nhi cùng các cô gái cùng ào tới vây quanh Dương Thu Trì, hưng phấn mồm năm miệng mười hỏi han loạn xạ. Tống Vân Nhi là người nhanh miệng nhất, giành nói trước: "Ca. Huynh thật là lợi hại nghe! Ngay cả thổ địa cũng thỉnh được!" Tống Tình cũng không chậm: "Phải a, thiếp thấy quả thật là thần kỳ, ngay cả thổ địa gia cũng hiển linh nữa sao?" Hồng Lăng cũng nói: "Đúng vậy a, tam phu nhân và tôi còn nghị luận xem coi thiếu gia ngài có phải là thần tiên chuyển thế hay không đấy." Nguyệt Thiền xuất sinh bần khổ, quan tâm đến án nợ tiền hơn, chen vào nói: "Tên Diêu Đại Tráng đó thiếu gia đánh thật hay, thật là giải cái tức cho người ta!" Nha hoàn Oái nhi cũng nói: "Đúng a, lão hán thật là đáng thương, thế mà tên Diêu Đại Tráng đó còn muốn đánh mạnh, nhân nghĩa lương tâm đều bị chó tha mất rồi!" Tần Chỉ Tuệ cũng là người xuất thân cùng khổ, biết nỗi khổ của nhà nghèo là như thế nào, cho nên cũng đồng tình với lão hán, đối với chuyện Dương Thu Trì sửa trị một trận cho tên Diêu Đại Tráng được nước làm càn ấy cảm thấy vô cùng thống khoái, nhưng do nàng tính cách văn nhã, thấy mọi người đều giành nói hết rồi, chỉ đứng ở ngoài vui mừng nhìn phu quân của nàng. Bạch Tú Mai thì quan tâm hơn đến án có vợ rồi mà còn cưới vợ nữa, ánh mắt lấp lánh, lên tiếng: "Phu quân đánh trượng tên Vương Kha ấy, khiến cho vợ chồng của y hòa hợp lại với nhau, cách xử trí quả thật là khéo, chúng thiếp đều cảm thấy bội phục." Dương Thu Trì khoát tay: "Được rồi được rồi! Chúng ta quay về nội nha trước, ta đói rồi!" Hồng Lăng vỗ đầu thè lưỡi dùng giọng nói thật ngọt thưa: "Chết rồi, tôi cứ mãi mê theo dõi thiếu gia thẩm án, quên làm cơn rồi, tôi chạy đi trước đây!" Nói xong như làn khói chạy tọt vào trong. Dương Thu Trì được các cô gái vây quanh cùng Nam Cung Hùng và các thiếp thân hộ vệ trở vào nội nha. Hắn ngồi ở đại đường, nhấp nháp trà mà nghe các tiểu nha đầu rủ rỉ nghị luận, lại còn nghe họ nói muốn tới miếu thổ địa thắp hương, khiến hắn cảm thấy rất buồn cười, tưởng tượng ra cảnh sắp tới đây trong Thanh Khuê huyện thường một hàng dài người nườm nượp tới miếu thổ địa của nha môn thắp nhang cầu khẩn bái lạy thổ địa gia. Hồng Lăng có nghề bếp rất hay, động tác cực nhanh, cho nên chẳng mấy chốc đã làm ra các món cơm canh thơm phức. Sau khi ăn cơm trưa xong, Dương Thu Trì muốn ra ngoài vườn xem xét đống đổ nát để lại sau khi nội nha của điểnsứ bị thiêu, nếu như không có vấn đề gì, hắn sẽ quyết định phá hủy hết xây lại cái mới. Tống Vân Nhi quả thật là con sam, nghe nói Dương Thu Trì muốn đi xem đống đổ nát đó, lập tức đòi theo. Chỉ cần huyện thái gia đi ra khỏi nội nha, bọn gác cửa nội nha cần phải gõ kẻng thông tri bên ngoài. Huyện thái gia muốn đi ra ngoài, cân ban cần phải để ý đi theo hầu cận, những người không phận sự phải tránh ra xa. Dương Thu Trì đã quen với chuyện có Tống Vân Nhi bám sát theo đi đây đi đó, khi kẻng của nội nha vang lên, hai người đã bước ra ngoài. Nam Cung Hùng cùng sáu hộ vệ và cân ban Thường Phúc lập tức đi theo. Long sư gia nhất mực phụ trách duy tu nha môn, cho nên chỉ có Kim sư gia là theo sau hắn. Dương Thu Trì đối với chuyện ra cửa là đã có một đám người theo sau này cảm thấy quen dần, cho nên tự tin dấn bước tới điển sứ nội nha bị thiêu hủy đó. Đám đổ nát hoang tàn này rất rộng, Dương Thu Trì vừa đi vừa nghe cân ban trưởng tùy Thường Phúc giới thiệu: "Cuối năm ngoái, nội nha của Vương Triệu Lợi Vương điển sứ đột nhiên phát sinh trận lửa lớn, rất may là cứu lửa kịp thời, hơn nữa nội nha này cách khá xa với các nha môn khác, cho nên lửa không bắt tới những chỗ khác, chỉ thiêu rụi nội nha của điển sứ mà thôi." "Khi phát sinh hỏa hoạn, cân ban Tiền Quý Kinh của Vương Triệu Lợi Vương điển sứ chạy ra hô lớn, nói rằng hắn tận mắt chứng kiến con trai Vân Lăng của Miêu trại chủ Vân Thiên Kình ở trong thư phòng dùng đao giết chết Vương điển sứ và người tiểu thiếp, lại còn muốn giết hắn, nên hắn chạy ra ngoài. Đến lúc này thì Vân Lang cầm cây đao dính máu hoảng hốt từ trong điển sứ nội nha chạy ra, bị nha dịch và dân tráng bắt ngay tại trận. Sau khi diệt xong đám lữa, quả nhiên phát hiện thi thể của Vương điển sứ và tiểu thiếp của ông ta trong thư phòng, hai người đã bị lửa lớn thiêu thành tro rồi." "Nguyên nhân xảy ra chuyện này là do thời gian trước Vương Triệu Lợi Vương điển sứ đến Miêu trại chinh thu thuế má, nghe nói là có đùa cợt với nương tử của Vân Lăng, cho nên Vân Lăng đã đánh gãy đùi của Vương điển sứ. Sau đó y đến nha môn dâng cáo trạng, nhưng do Vương điển sứ bỏ tiền bạc ra đả thông quan hệ, cho nên chuyện này ông ta không hề bị xử phạt. Tên Vân Lăng đó có thể là tức giậnkhông chịu được, nên tiềm nhập vào nha môn giết chết Vương điển sứ và tiểu thiếp của ông ta." Dương Thu Trì hơi kỳ quái: "Vợ và con của Vương Triệu Lợi Vương điển sứ đâu?" "Vợ của ông ta chết rồi, chưa hề lấy vợ khác, gần đây mới nạp một tiểu thiếp qua ngày, chưa có con. Người nhà của ông ta cách rất xa, thây cốt phải chờ khai xuân mới vận chuyển về quê an táng, do đó linh cữu của Vương điển sứ và tiểu thiếp của ông ta còn giữ trong Trấn Giang tự ở ngoài huyện thành." Dương Thu Trì chậm bước giữa các đống đổ nát, hỏi: "Thư phòng của Vương Triệu Lợi Vương điển sứ ở đâu?" Thường Phúc dẫn Dương Thu Trì đến một đống đổ nát, thưa: "Chính là chỗ này." Dương Thu Trì nhìn qua đám đổ nát này, rồi ngẩng đầu nhìn bốn phía, nói với Tống Vân Nhi: "Vân nhi, lần trước ta dạy muội làm sao để phát hiện ra điểm khởi hỏa, hiện giờ muội tra một chút coi điểm khởi hỏa của đám cháy này bắt đầu từ đâu?" "Huynh muốn kiểm tra muội hả? Được a!" Tống Vân Nhi bắt đầu nhìn quanh nhìn quất, đi qua đi lại một hồi. Lát sau, nàng ta hưng phấn vô cùng, chạy trở lại nói: "Ca, muội phát hiện rồi, huynh theo muội." Tống Vân Nhi dẫn Dương Thu Trì cùng mọi người đến một đống đổ nát phía Bắc, chỉ vào đó nói: "Nơi này nhất định là khởi hỏa điểm!" "Làm sao khẳng định vậy?" Dương Thu Trì mỉm cười. "Huynh xem! So với gỗ ở những chỗ bị thiêu hủy khác, tàn gỗ ở đây có độ than hóa ít hơn, dấu răn trên thớ gỗ cạn, hơn nữa nơi này nằm về hướng bắc, mùa đông thường có gió bắc, thế lửa sẽ thuận theo hướng gió lan về phía nam, cho nên mới khiến cho các phòng ốc phía nam bị thiêu hủy. Hơn nữa, tường cao ở phía bắc này chỉ có vết khói mà không có dấu lửa cháy làm nứt tường như ở những nơi khác!" Cân ban trưởng tùy Thường Phúc thở dài: "Tống tiểu thư nói giống như tận mắt chứng kiến vậy. Không sai, đêm đó nha hoàn và người hầu ở trong điển sứ nội nha đều chứng kiến, lửa lớn bốc lên từ căn phòng ngủ của điển sứ này." Bốp bốp bốp! Dương Thu Trì vỗ tay: "Vân nhi quả thật là thông minh!" Tống Vân Nhi đắc ý cười: "Ca, huynh không phải nói qua, bất kỳ phạm tội gì cũng lưu lại dấu vết hết sao, chỉ cần huynh có thể phát hiện ra được hay không mà thôi. Muội hiện giờ đã phát hiện rồi." Dương Thu Trì gật gật đầu: "Đúng a, chỉ cần uan sát suy nghĩ tử tế, cộng thêm các tri thức tất yếu và thủ đoạn điều tra, bất kỳ dấu vết phạm tội để lại gì đều cũng có thể bị tìm ra. Được rồi, trò chơi giải đoán đã xong, chúng ta trở về thôi." Nói xong hắn quay người đi ra ngoài đám đổ nát. Đi tới dấu vết còn lại của thư phòng của Vương điển sứ, Dương Thu Trì đột nhiên dừng chân, ngẩn người suy nghĩ, cúi đầu nhìn xuống dưới, rồi đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía điểm khởi hỏa vừa phát hiện ra khi nãy, ồ lên một tiếng, chân mày nhíu tít lại. Mong các bạn post các chương sau ấn vào nút "Trích" và k chỉnh sửa Code lung tung. Thân
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]